Đi đến bên giường, Lưu Vận Tranh vẫy lui mấy nô tài đang hầu hạ bên cạnh. Xoay người nằm thẳng ở trên giường lớn, hắn buông màn xuống, trong lòng phiền muộn. Hắn biết chính mình vì sao phiền muộn, nhưng không cách nào giải quyết.
Nếu là trước kia hắn có thể liều lĩnh phái người đi bắt người nọ quay trở về, nhưng bây giờ thì hắn không thể, cũng không dám, sau khi hắn phạm vào đại lỗi như vậy.
"Điện hạ, Vương gia đến."
Phía sau bức bình phong, thái giám nhỏ giọng bẩm báo, tiếp theo một người không đợi Lưu Vận Tranh mở miệng đang chầm chậm tiến vào, và cũng học theo bộ dáng của hắn nằm phịch xuống trên giường.
Lưu Vận Tranh vẫn không chớp mắt, Lam Vận Vanh thì nhắm mắt, là anh em song sinh nên hai người đều có thể tinh tường cảm nhận được nỗi phiền muộn trong lòng đối phương dù chẳng ai đề cập tới.
"Vận Vanh, mấy ngày nay ta nghĩ rất nhiều."
Ân.
"Nhìn bộ dáng phụ hoàng cùng phụ vương đối phụ thân, ta cảm thấy được... Chúng ta đối Hãn Triệt quả thật không tốt."
Ân.
"Ta đã đem thị tì cùng thị quân trong phủ đuổi ra ngoài hết rồi."
Ta cũng vậy.
Vận Vanh... Lưu Vận Tranh xoay người nhìn về phía người huynh đệ của mình,
"Vạn nhất Hãn Triệt không tha thứ chúng ta..." Cho tới bây giờ, với cương vị Thái tử, hắn đối với mọi thứ đều tự tin nắm chắc trong tay, hiện tại lại tràn ngập hoài nghi đối với chính mình.
Qua mười lăm năm dùng phương thức ấy đối đãi Bạch Hãn Triệt, hiện tại mới biết đã sai lầm một cách thái quá, điều này không thể không làm cho hắn lo lắng.
Hắn sẽ không.
Lam Vận Vanh mở to mắt,
"Hãn Triệt rất dễ mềm lòng, hắn nhất định sẽ tha thứ chúng ta."
Lưu Vận Tranh một lần nữa nằm xuống, suy tư nửa ngày, mở miệng:
"Vận Vanh, chúng ta không thể ngồi chờ chết."
Sao lại nói vậy?
Gần nhất cũng một mực buồn rầu, Lam Vận Vanh lập tức thở dài,
"Chúng ta lại không thể đi tìm hắn." Phụ thân đã lên tiếng nói như thế, bọn họ cho dù có mười lá gan, cũng không dám chọc cho phụ thân sinh khí lần nữa.
"Ngươi có thể chịu đựng được khi Hãn Triệt thích người khác không?" Lưu Vận Tranh ngưng mi, hỏi.
"Ai dám thích hắn... Ta diệt chín tộc nhà hắn!" Lam Vận Vanh nghiến răng, lời nói vô cùng lãnh khốc.
Ta cũng vậy.
Lưu Vận Tranh khóe miệng gợi lên, tựa như cười mà lại như không cười nói,
"Nhưng mà phụ thân không cho chúng ta đi tìm Hãn Triệt, càng không thể phái người đem hắn mang trở về. Nhưng chúng ta cũng không thể ở mãi trong cung chờ đến lúc Hãn Triệt tự mình quay về. Lần này hắn đi ít nhất hơn nửa năm, bất cứ chuyện xấu nào đều có thể phát sinh."
"Ta không thể chịu nổi lâu như vậy mà không được nhìn thấy hắn." Lam Vận Vanh nhìn thấy trong mắt huynh trưởng hình như đã nghĩ ra biện pháp gì đó.
Như vậy... Nháy mắt bảo Lam Vận Vanh tới gần, Lưu Vận Tranh ở bên tai hắn bắt đầu nói thầm, nghe được Lam Vận Vanh gật đầu tán thưởng....................
Vươn đôi chân đang lạnh lẽo chậm rãi bỏ vào hồ nước nóng, Bạch Hãn Triệt thoải mái kêu lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!