Chương 11: (Vô Đề)

"Cha, con bất hiếu, con đại nghịch bất đạo đối phụ thân nói ra những lời như vậy... Thỉnh phụ thân trách phạt, con đáng chết..."

Quỳ gối bên giường, Lưu Vận Tranh biết mình phạm lỗi lớn, khóc lóc nói, Lam Vận Vanh quỳ gối bên cạnh hắn, cúi đầu không nói. Sau khi hoàng thúc kể lại chuyện quá khứ của phụ thân cho bọn họ nghe, làm cho bọn họ hận không thể giết chính mình, vì đã nói ra những lời làm đau lòng phụ thân đến vậy.

Nhìn đứa con cả người toàn là thương tích, vô cùng thê thảm, Bạch Tang Vận thiếu chút nữa đẻ non thở sâu, đè nén thương tâm trong lòng, làm cho hai đứa con đứng lên.

"Cha, ngài đánh con đi, con bất hiếu..." Lưu Vận Tranh nắm tay phụ thân tự vả vào khuôn mặt đang xanh tím sưng đỏ của mình, Lam Vận Vanh cũng nắm lấy tay kia của phụ thân đánh mặt mình.

Rút tay về, Bạch Tang Vận lau nước mắt cho hai đứa con, từ nhỏ đến lớn, hai đứa con này của hắn số lần khóc có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Hắn biết, bọn họ là thật sự ăn năn hối hận.

"Vận Tranh, Vận Vanh... Sự tình đều là quá khứ. Cha hy vọng các ngươi có thể hiểu được dụng tâm của cha..."

"Cha, con đã biết, con... Đã biết..." Ghé vào bên giường, Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh bình thường vẫn luôn lạnh lùng, cao ngạo hôm nay khóc thành tiếng.

"Vận Tranh, Vận Vanh, tâm tư các ngươi đối Hãn Triệt như thế nào, cha há có thể không biết? Chính là bởi vì biết, cho nên mới không muốn các ngươi phạm sai lầm, sau này hối hận không kịp."

Đem tay hai người con trai cầm cùng một chỗ, Bạch Tang Vận thấp giọng nói, "Vận Tranh, Vận Vanh... Cha không phản đối các ngươi cùng Hãn Triệt một chỗ. Hãn Triệt đối với cha mà nói, chỉ có một thân phận, đó chính là cha – con, ngoài ra không có mặt mờ ám nào khác.

Cha đưa Hãn Triệt đi, là sợ các ngươi hủy hoại hắn...... Nếu nói về cường thế, bá đạo, các ngươi đồng so sánh với phụ hoàng và phụ vương, thì còn kém xa lắm. Nhưng các ngươi có từng gặp qua, phụ hoàng, phụ vương bắt buộc cha làm cái gì chưa?

Vận Tranh, Vận Vanh... Vì sao Hãn Triệt càng ngày càng tiều tụy, vì sao hắn cười cũng càng ngày càng ít, nếu hắn thật sự nguyện ý cùng các ngươi một chỗ, hắn có biểu hiện như vậy không?Cha?!

"Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh kinh ngạc kêu lên, Hãn Triệt không thích bọn họ?!"Tranh nhi, Vanh nhi... Cái gì đều có thể cưỡng cầu, duy nhất một thứ là tâm thì không thể. Hãn Triệt thật sự thích các ngươi không? Hắn có thể nhận chuyện như vậy không? Các ngươi có từng nghĩ tới? Nếu không có, từ giờ trở đi nên nghiêm túc ngẫm lại đi.

Nếu các ngươi có thể làm cho Hãn Triệt thật tình yêu thương các ngươi, đó là các ngươi có phúc; nếu không thể, các ngươi cũng không nên miễn cưỡng, bằng không người chịu thương tổn không chỉ là Hãn Triệt, còn có các ngươi.

"Bạch Tang Vận ngôn ngữ có vần có điệu hết lòng dạy bảo, nhìn thấy hai đứa con không cam lòng, không muốn, bộ dáng thương tâm, hắn ảm đạm cười, sờ sờ đầu hai người."Hãn Triệt tính tình có chút giống cha, chính là đã từng chịu qua kinh hách, hơn nữa chính hắn khúc mắc, luôn đem sự tình giấu ở trong lòng.

Nếu có một ngày, Triệt nhi tình nguyện ở trước mặt các ngươi đem những tâm tư của hắn thổ lộ ra, đó cũng chính là ngày các ngươi thật sự có được Triệt nhi.Cha...

"Lưu Vận Tranh hai tay nắm chặt phụ thân,"Con nhất định sẽ làm Hãn Triệt yêu thương con.

"Lam Vận Vanh cũng làm tương tự."Cha chờ mong tin tức tốt lành của các ngươi.

"Thật dài hít vào một hơi, Bạch Tang Vận đã buông được nỗi phiền muộn trong lòng,"Trước đó, cứ để cho Hãn Triệt bên ngoài hảo hảo giải sầu đi, không cần đi quấy rầy hắn.Vâng, con nhất định nghe lời cha."

Lần này, sau khi Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh náo loạn suýt nữa gây ra đại hoạ, lần đầu tiên cam tâm tình nguyện thật sự nghe lời dạy của phụ thân, còn thật sự lo lắng chuyện bọn họ cùng Hãn Triệt...........

Một con chim non vừa mới học bay tuy rằng trong lòng luôn nơm nớp lo sợ nhưng cũng rất đỗi hưng phấn. Mặc dù đã ngồi một ngày đường trên xe ngựa, thế nhưng Bạch Hãn Triệt lại không một chút cảm thấy được mệt.

Vào ở một khách điếm, nếm qua cơm chiều, sau đó Bạch Hãn Triệt rửa mặt rồi đến ngồi ở bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài ngã tư đường người ta đi lại đông đúc, náo nhiệt.

Từ sau khi ra cung, rồi trong đêm đó vào một khách điếm sang trọng, hắn liền thích ngồi ở bên cửa sổ để xem, xem mọi người ở đây không giống như ở kinh thành, xem ngã tư đường hoàn toàn xa lạ so với kinh thành.

Gần mười bảy năm cuộc sống, đây là lần đầu tiên hắn một mình ra kinh. Từ trước, nếu không phải ở trong cung thì chính là tại quý phủ của hai người họ, cho dù hắn có y quán của chính mình, buổi tối cũng rất ít khi nào ngủ một mình.

Hiện giờ, hắn đã được ra cung như ý nguyện, mà trong lòng thủy chung vẫn cứ quanh quẩn lo lắng không yên. Bọn họ biết hắn đi rồi, nhất định sẽ rất tức giận, bọn họ chắc chắn sẽ đuổi theo, sẽ ở nửa đường đem hắn bắt trở về.

Tháng tư thời tiết đã bắt đầu trở nên ấm áp hơn, Bạch Hãn Triệt phủ áo đơn ngồi ở cửa sổ, cảm thấy đã nhiều ngày cuộc sống giống như ở trong mộng.

Trên đường đã trở nên quạnh quẽ, khi ngoài cửa sổ chỉ còn khúc khúc tiếng kêu, hắn mới phát hiện sắc trời đã khuya, vội vàng đóng song cửa, quay về giường.

"Ngày mai sẽ tới nơi đâu? Rời kinh thành càng ngày càng xa..." Đem chăn kéo đến dưới cổ, Bạch Hãn Triệt thổi tắt ngọn nến. Không biết Trạng Nguyên muốn dẫn hắn đi đâu, không biết... Bọn họ có đuổi theo hay không...

Ngày hôm sau xe ngựa vẫn như cũ chạy đều, Bạch Hãn Triệt thói quen lại xốc lên màn xe hướng phía sau nhìn, từ sau khi ra kinh, chỉ cần hắn ở trên xe ngựa, sẽ nhịn không được nhìn có người đuổi theo hay không.

"Thiếu gia, muốn ra ngoài ngồi một chút hay không? Hôm nay sắc trời rất đẹp lại ấm áp nữa." Trạng Nguyên từ bên ngoài chui đầu vào, cười ha hả hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!