Chương 1: (Vô Đề)

Cha. Bạch Hãn Triệt cước bộ có vẻ miễn cưỡng, cúi đầu bước đi thong thả vào nhà nội, phòng trong, một gã nam tử với mái tóc bạc trắng đang nằm ở tháp thượng nhắm mắt dưỡng thần.

Nghe được tiếng kêu của Bạch Hãn Triệt, hắn mở to mắt, dung nhan tuấn mỹ không có vẻ gì là của một người già.

Triệt nhi, lại đây.

Bạch Tang Vận ngồi dậy, tiếp đón Bạch Hãn Triệt ngồi vào hắn bên người. Đôi mắt nhìn thấy trên cổ Bạch Hãn Triệt là dấu hôn ngấn không thể che giấu, hiện lên  vài phần tức giận, nhưng Bạch Hãn Triệt liền ngẩng đầu lên vội vàng đem giấu đi.

Nhìn nhìn khuôn mặt Bạch Hãn Triệt không có huyết sắc, Bạch Tang Vận vỗ vỗ vào đầu của dưỡng tử:

"Triệt nhi, nếu ở ngoài cung không tốt, liền hồi cung vào đây ở đi."

Bạch Hãn Triệt lắc đầu, nụ cười có vẻ mất tự nhiên, rồi mới nói:

"Cha, con ở đó không có gì là không tốt." Nhìn người trước mặt đôi mắt trước sau như một luôn ôn nhu từ ái, trong lòng Bạch Hãn Triệt bắt đầu đau, hắn thấy thật có lỗi đối với người này.

"Nếu đã ở thật tốt, vì sao sắc mặt Triệt nhi lại kém như vậy?" Bạch Tang Vận hạ giọng, hỏi:

"Có phải hay không Vận Tranh cùng Vận Vanh lại khi dễ ngươi?"

Lúc này, Bạch Hãn Triệt lập tức lắc đầu, lại rất khẩn trương, nói:

"Cha, không có, Vận Tranh cùng Vận Vanh... Sao lại khi dễ ta chứ." Nhìn thấy ánh mắt của phụ thân đột nhiên sắc bén, Bạch Hãn Triệt vội quay mặt đi, che giấu hoảng hốt.

Bạch Tang Vận nằm quay về tháp thượng, chau mày ôm lấy bụng, Bạch Hãn Triệt thấy thế bật người lo lắng hỏi:

"Cha, có phải hay không không thoải mái? Để con giúp người bắt mạch."

Bạch Hãn Triệt vẫn theo Nhị thúc ── nghĩa đệ của Bạch Tang Vận học y thuật, sau đó ra cung mở cái hiệu thuốc, ngày ngày giúp dân chúng xem bệnh bốc thuốc. Ai có thể cũng không biết, Bạch Hãn Triệt rất muốn ở bên cạnh chăm sóc, phụng dưỡng phụ thân, giao việc ấy cho người khác hắn thật không yên tâm.

Nhưng khi hắn vừa đủ mười lăm tuổi, đã bị buộc phải rời khỏi cung.

Không để cho dưỡng tử chuẩn đoán bệnh cho mình, Bạch Tang Vận đứng lên, thuận miệng hỏi:

"Triệt nhi... Ngươi sắp mười bảy tuổi rồi đúng không?"

"Sau ba tháng nữa, con liền tròn mười bảy."

Bạch Hãn Triệt vạn phần bất an nhìn phụ thân, chẳng lẽ cha đã biết?!

Bạch Tang Vận cười thật sâu, hướng ra ngoài bước đi:

"Triệt nhi, cùng phụ thân đi dạo hoa viên một chút đi. Kể cho phụ thân nghe dạo này con đã làm những việc gì? Y thuật học được như thế nào rồi?"

Bạch Hãn Triệt tâm trạng lo sợ không yên liền như quên đi, cha vẫn cười như thường ngày.

"Cha, con ngu dốt, Nhị thúc tận tâm dạy con, con lại chỉ học được những cái cơ bản." Bạch Hãn Triệt theo sau, cùng phụ thân nói hết phiền não của chính mình.

Trừ bỏ sự việc kia, hắn cái gì cũng đều muốn nói với cha, nghe một chút ý tứ của cha.

"Triệt nhi, chỉ cần là ngươi hứng thú, ngươi học cảm thấy cao hứng, vậy thì cứ đi học, không cần lo cho chính mình có thể học nhiều ít, có thể học rành mạch hay không."

Đi về phía trước, Bạch Tang Vận gặp dưỡng tử đi đường đích tư thế có chút không đúng, chậm rãi dừng lại cước bộ,

"Triệt nhi, từ sau khi ngươi ra cung, cha còn không có xem qua nơi ở của ngươi."

Không đợi Bạch Hãn Triệt lên tiếng trả lời, Bạch Tang Vận quay lại nói với nô tài ở phía sau:

"Hồng Tam, chuẩn bị xe, ta muốn xuất cung, phái người nói cho Hoàng Thượng, một canh giờ sau ta sẽ trở lại."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!