Chương 7: Phiền phức to rồi!

Đánh giá: 10 / 1 lượt

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Cốm

--------------------------

Sau khi ghi danh xong, mọi người được phát cho đạo phục, công pháp và một số thứ vụn vặt khác, Vương Bảo Nhạc khoác một bộ đạo phục màu đỏ

- dành riêng học sinh được đặc cách, đứng ở gần đỉnh núi, dù nơi này hoang vu vắng vẻ nhưng cảnh vật chốn đây lại đẹp đẽ vô cùng.

Vừa ngắm, hắn vừa cười, khóe miệng kéo dài đến tận mang tai rồi!

Trước mặt hắn lúc này là một cửa đá màu tím uy nghi, đẩy nhẹ cửa vào lập tức đập vào mắt một hang động!

- Đây chính là động tiên trong truyền thuyết đó!

Vương Bảo Nhạc không khỏi kích động. Thật sự học sinh bình thường đại đa số đều ở lại ký túc xá, chỉ có một số người đặc biệt hơn, mới có tư cách được ở lại động tiên trên đỉnh núi.

Cái gì hiếm mà chẳng quý.

Lầu các có thể muốn xây thì xây, xây bao nhiêu trên núi cũng được. Chỉ riêng động tiên lại có hạn, rất khó để tăng thêm. Chưa kể trong các động tiên đều có trận pháp tụ linh, nên so với lầu các kia thì linh khí nơi đây nồng đậm, dày đặc hơn gấp nhiều lần.

Chính vì vậy, dù động tiên của Vương Bảo Nhạc không rộng, nhưng cũng đủ khiến vô số người khác đỏ mắt hâm mộ.

Đạo phục của mình đã khác mọi người rồi, giờ thấy động tiên của mình, Vương Bảo Nhạc nhìn xung quanh thấy vắng vẻ yên ắng, rốt cuộc không nhịn được nữa, ngửa mặt lên trời cươi ha hả sảng khoái.

Trong người hừng hực hăng hái, hắn tiến vào bên trong động, phát hiện động tiên này dù không rộng lắm nhưng lại có ban công, nhô hẳn ra ngoài vách núi khoảng hai trượng, đứng ở nơi này có cảm giác như được lơ lửng giữa không trung.

Hắn đắc chí, ngồi luôn xuống ban công, ngắm nhìn cảnh vật bốn bề xung quanh, tâm tình thoải mái vô cùng, tiện tay lôi ra một túi đồ ăn.

Trong lúc tâm trạng vui vẻ, Vương Bảo Nhạc vừa ăn vừa lôi công pháp võ đạo mới được đạo viện Phiêu Miểu phát cho mở ra xem, lật tờ đầu tiên đã thấy đề ba chữ chữ to, nét bút cứng cỏi mạnh mẽ.

Võ cổ quyết!

Võ cổ quyết này không phải chỉ dành cho Hệ Pháp Binh, mà là công pháp cơ bản bắt buộc tất cả học sinh của các học hệ trong toàn bộ Hạ Viện phải học tập.

Học sinh mới đến, sau khi căn cứ vào lựa chọn khác nhau mà tiến nhập vào các học hệ, sẽ được học tập kiến thức đặc thù trong học hệ của mình, nhưng Võ cổ quyết này lại là công pháp xây dựng nên nền móng kiến thức căn bản của tất cả các học hệ.

- Võ cổ có ba cấp bậc, theo thứ tự là Khí Huyết, Phong Thân, Bổ Mạch!

Theo cùng ánh hoàng hôn đang dần buông xuống, luồng gió mát mẻ thổi lên trên người Vương Bảo Nhạc, khiến hắn cảm thấy thật thoải mái, nét mặt khi xem xét bộ công pháp này cũng trở nên chuyên chú không ít

Cho đến lúc ánh nắng chiều tà dần dần bị đêm tối phủ nhuộm toàn bộ, Vương Bảo Nhạc mới ngẩng đầu lên, sau khi đã xem xong hết toàn bộ Võ cổ quyết, hắn rốt cuộc đã hoàn toàn có thể lý giải về các cấp bậc của nó.

- Khí Huyết giả sức mạnh vô cùng to lớn, Phong Thân giả chính xác không gì sánh được, một khi Bổ Mạch.... thì thân thể đạt đến trình độ cực hạn!

Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, nhớ tới hình ảnh người thiếu niên áo đỏ tên Trần Tử Hằng đập vỡ mạch núi, trong mắt hắn chầm chậm thắp nên ngọn nửa lồng nhiệt.

- Muốn trở thành Tổng Thống Liên Bang, thì võ cổ là thứ nhất định phải dắt trên thân. Huống hồ tu luyện võ cổ còn có hể giảm béo. Thực là một mũi tên trúng hai con chim nhạn.

Trong lúc phần khởi, Vương Bảo Nhạc muốn bắt đầu thử luyện một chút, nhưng vẻ mặt hắn chợt khẽ động, tay trái đưa vào trong ngực, lấy ra một cái mặt nạ màu đen.

Nhìn cái mặt nạ này, ánh mắt của Vương Bảo Nhạc lâm vào suy tư, hắn không thể nào quên được trong lúc tham gia khảo hạch, chiếc mặt nạ này đã trở nên hư ảo cùng với hàng văn tự mơ hồ trôi nổi bên trên đó.

- Cái này chắc chắn là báu vật!

Nhịp tim của Vương Bảo Nhạc đập liên hồi, công việc của cha mẹ hắn đều liên quan tới khảo cổ, bởi thế cho nên thứ nhiều nhất trong nhà chính là mấy cái nhìn có vẻ rách rách nát nát thế này.

Vương Bảo Nhạc đã từng ảo tưởng rằng nói không chừng trong mấy thứ cũ kỹ lỗi thời ấy có thể đang cất giấu bảo vật. Nhưng từ khi còn nhỏ cho tới lúc lớn lên, hắn gần như đã tìm tòi hết từng thứ một có trong nhà, thậm chí đã từng len lén nhỏ máu lên nhưng chẳng có cái gì kỳ quái xảy ra cả.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!