Chương 44: Công thức hồi văn

Đánh giá: 10 / 1 lượt

Quay lại động phủ xong thì Vương Bảo Nhạc bắt đầu điên cuồng bế quan.

Loại bế quan này Vương Bảo Nhạc đã làm mấy lần trước khi trở thành học thủ rồi, nhưng quyết tâm của hắn lần này lại cao hơn mấy lần trước rất nhiều.

Dù sao thì cảm giác nguy cơ khác nhau, cảm giác nôn nóng cũng khác hẳn.

Dù Vương Bảo Nhạc quyết tâm cỡ nào đi nữa, nhưng trong khoảng thời gian ngắn thì với số lượng hơn trăm vạn hồi văn kia, hắn hoàn toàn không có cách nào nhớ được hết. Dù sao thì mục tiêu của hắn chỉ là vượt qua số lượng bốn mươi vạn đạo, qua được Tào Khôn là đủ.

Nhưng độ khó vẫn rất cao, dù sao thì Vương Bảo Nhạc cũng không phải học bá, nếu như cho hắn mấy chục năm thì có lẽ hắn sẽ vượt qua Tào Khôn được, nhưng nếu muốn làm được ngay thì không thực tế chút nào.

Vậy nên hắn dồn hết hy vọng vào chỗ thh, chẳng qua thh có tiếng không gì không làm được kia cũng đang nhức đầu khôn xiết, đòi đan dược phụ trợ ghi nhớ, lại còn đòi hàng cao cấp, nếu ít ít thì hắn vẫn có cách, nhưng Vương Bảo Nhạc lại đòi số lượng lớn mới gay.

Hắn sợ Vương Bảo Nhạc sẽ cắn thuốc quá liều mà chết...

Cuối cùng hắn dốc hết cách thì vẫn phải cần rất nhiều thời gian thì mới lấy đủ số lượng đan dược mà Vương Bảo Nhạc muốn, thh tính sơ sơ thì thời gian cũng phải tầm hai năm.

Lúc hắn báo kết quả cho Vương Bảo Nhạc xong thì Vương Bảo Nhạc cũng nhụt chí, hắn không thể nào đợi được, hai năm sau dù mình học thuộc được bốn mươi vạn đạo đi, nhưng Tào Khôn tất nhiên sẽ học thêm được một mớ nữa, cứ thế thì vĩnh viễn mình cũng không thể nào vượt qua đối phương được.

Thấy đám Trương Lam kia đắc ý như thế, đám người Liễu Đạo Bân thì bị bắt, Vương Bảo Nhạc không muốn kéo dài những ngày tháng thế này nữa.

- Vậy thì chỉ có một cách thôi!

Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi rồi lấy cái mặt nạ màu đen kia ra. Nhìn cái mặt nạ trong tay, trên mặt hắn lộ ra vẻ chần chừ. Vương Bảo Nhạc có rất nhiều nghi vấn về cái mặt nạ này, hắn không biết cha mình lấy được cái này từ đâu.

Hắn đã từng nghĩ tới việc truyền âm hỏi thử, nhưng lại cố gắng nhịn lại, thật sự là cái mặt nạ này vô cùng bất phàm, Vương Bảo Nhạc sợ lộ phong thanh gì sẽ mang tới phiền toái cho cả nhà, nên hắn định chờ tới lúc được nghỉ phép quay về nhà rồi hỏi thẳng mặt.

Lúc này do dự một lúc xong hắn cũng cắn răng một cái khởi động mộng cảnh. Sau khi trước mắt hoa lên thì hắn đã xuất hiện trong vùng đất băng tuyết của mộng cảnh.

Xung quanh có gió lạnh thấu xương thổi qua, phía xa có bóng dáng hung thú ẩn hiện, thậm chí phía xa hơn còn thấp thoáng bóng của vô số ngọn núi băng.

Mộng cảnh giờ đây đã chân thật hơn lúc trước Vương Bảo Nhạc vào nhiều.

Thực tế thông qua Thái Hư Phệ Khí quyết mà mặt nạ này đã truyền thụ, sau khi Vương Bảo Nhạc trở thành học thủ xong thì hắn cũng không muốn tiếp tục bước vào trong mộng cảnh này nữa, một mặt là lúc trước hắn đã nghi ngờ bên trong mặt nạ này có người, hơn nữa tám chín phần đây là phụ nữ... Nhưng đây cũng không phải trọng điểm, điều quan trọng nhất, cũng khiến cho Vương Bảo Nhạc có ám ảnh sâu đậm nhất chính là vô số đau đớn mà Vương Bảo Nhạc đã phải gánh chịu trong quá trình học Cầm Nã thuật...

Thế cho nên giờ hắn mới vào đây thôi đã thấy bên dưới ẩn ẩn đau rồi.

Nhưng giờ đây quả thực không còn cách nào khác nữa, Vương Bảo Nhạc thở dài một hơi, cắn răng lấy mặt nạ ra, trong lòng thầm nghĩ vài câu xong thì hắn ho khan một tiếng.

- Này... Ngươi có cách gì giúp cho ta học thuộc được trăm vạn đạo hồi văn trong thời gian ngắn hay không?

Vương Bảo Nhạc nói xong thì lập tức nhìn cái mặt nạ chằm chằm, nhưng chờ cả buổi trời mà cái mặt nạ chẳng hề có chút phản ứng nào. Điều này khiến cho Vương Bảo Nhạc ngu người.

- Hết linh rồi á?

Vương Bảo Nhạc kinh ngạc vô cùng, giơ tay gãi đầu vài cái, hắn suy nghĩ một lúc rồi nhỏ giọng nói.

- Ta biết là ngươi có thể nghe được, khụ, thời gian trước ta bận quá nên mới không đến đây được chứ không phải ta qua cầu rút ván đâu, ngươi đừng hiểu lầm mà.

Vương Bảo Nhạc vừa nói vừa lén lút nhìn cái mặt nạ, phát hiện vẫn không có phản ứng gì thì hắn lập tức cảm thấy nôn nóng.

- Chị đẹp ơi, đừng có như vậy mà, ta biết sai rồi, ta bảo đảm sau này tuyệt đối sẽ không hờ hững với ngươi nữa, ta nhất định sẽ thường xuyên đến đây gặp ngươi mà, chị đẹp à, lần này xin hãy giúp ta đi mà.

Đây chính là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của Vương Bảo Nhạc, hắn rất lo lắng, sợ nếu như mặt nạ không có hiệu quả thì sau này mình biết sống ở hp kiểu gì đây.

Vương Bảo Nhạc nghĩ tới đây thì mướt mồ hôi, hắn hít sâu một hơi cho bình tĩnh lại, vội vàng dùng ngữ khí chân thành giống như đang dỗ các em gái để dỗ cái mặt nạ này, giọng cũng cố dịu dàng hết sức có thể.

- Chị đẹp à, thật ra em vẫn luôn thầm thương chị, nên không dám đến gặp chị, em xấu hổ thật đấy...

Cuối cùng vẫn không hề có phản ứng gì, Vương Bảo Nhạc như sắp nổi khùng tới nơi, thế là hắn tung tuyệt chiêu ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!