Thời gian thấm thoắt thoi đưa, lại ba ngày trôi qua.
Trong ba ngày này Vương Bảo Nhạc vẫn đang cố gắng học thuộc hồi văn, đan dược mà hắn dùng Huyền Thiết ngân sa đổi lấy đã trở thành trợ giúp chủ yếu giúp hắn ghi nhớ.
Nhờ có vô số đan dược cao cấp giúp đỡ cho nên Vương Bảo Nhạc rốt cuộc cũng học thuộc gần mười lăm vạn đạo hồi văn kia rồi!
Nhưng hắn cũng ỉu xìu như sắp chết đến nơi...
Lúc này đầu óc căng cứng nên Vương Bảo Nhạc định lấy đồ ăn vặt ra ăn, nhưng nhìn lại núi đồ ăn vặt của mình thì lại xuất hiện ảo giác như thể bên trên chỉ toàn là hồi văn, làm cho Vương Bảo Nhạc đực mặt ra một lúc.
- Chuyện gì thế này...
Vương Bảo Nhạc chớp chớp đôi mắt nhập nhèm của mình, túi đồ ăn trước mắt hắn lại khôi phục như cũ.
Trong lúc ngồi ngây ra chờ thì Vương Bảo Nhạc lại mở túi đồ ăn vặt, lấy một miếng khoai tây chiên ra, nhưng sau khi nhìn thoáng qua thì hắn đột nhiên mở to hai mắt.
- Sao tự dưng khoai tây chiên lại biến thành hồi văn thế này, lẽ nào mình có siêu năng lực à!
Vương Bảo Nhạc lại càng hoảng sợ hơn, hắn cảm giác mình có vấn đề rồi, bằng không thì sao có thể thấy hồi văn ngay trên đồ ăn thế này.
Vương Bảo Nhạc căng thẳng lấy nước băng linh lên định hớp một cái cho bình tĩnh lại, nhưng khi nhìn cái bình nước băng linh thì hắn thấy loáng thoáng ngay cả cái chai này cũng có vô số hồi văn đang xẹt qua...
Cảnh tượng này khiến cho Vương Bảo Nhạc hết cả hồn, hắn vội đứng dậy, nhưng chỉ mới đứng dậy thì lại có cảm giác choáng váng mặt mày, trong mắt của hắn, trên vách tường của động phủ cũng giăng kín chằng chịt hồi văn, hắn chống tường đi ra ban công, nhìn thấy cả bầu trời, đất đai, cỏ cây, thậm chí ngay cả trong không khí cũng toàn là hồi văn.
Điều này khiến cho Vương Bảo Nhạc ý thức được rằng đây không phải siêu năng lực mình cả, mà là hắn học quá nhiều hồi văn, lại cắn thuốc số lượng lớn cho nên mới sinh ra tác dụng phụ, cũng là dạng ảo giác mà trong phần sau của Dưỡng Khí quyết có nói tới...
- Má ơi, đám hồi văn này muốn ép ta phát điên lên à!
Đầu váng mắt hóa, Vương Bảo Nhạc đang muốn nổi khùng lên, mấy ngày nay ngoại trừ ra ngoài vài lần thì thòi gian còn lại hắn đều cắn thuốc học bài, mà số lượng mười lăm vạn đạo hồi văn, dựa vào đan dược để tích lũy trong đầu cũng cần có khả năng thừa nhận cực lớn, thế là dần dần sinh ra ảo giác.
Từ khi kỷ linh nguyên bắt đầu đến nay cũng có vài trường hợp học sinh học hồi văn đến mức phát điên.
Dù sao thì việc học thuộc lòng kinh người như thế cực kỳ khủng bố, phải biết rằng cho dù là con chữ thì số thường dùng cũng chỉ có vài ngàn mà thôi.
Số lượng mười lăm vạn này e là chẳng khác gì học thuộc lòng rất nhiều loại ngôn ngữ cùng một lúc, mấy ngàn năm trước thì việc này gần như là không thể nào làm được, nhưng từ khi kỷ linh nguyên bắt đầu, theo Dưỡng Khí quyết được phổ cập rộng rãi, thân thể lẫn đầu óc của mọi người đều được tiến hóa, cho nên lúc này mới có thể biến chuyện từng không thể nào làm được trở thành có thể.
Những đám hồi văn này thì lại khác với chữ viết, tuy các đạo hồi văn khác nhau đều có điểm khác biệt, nhưng nếu không nhìn kỹ thì vẫn khó mà phân biệt ra được, thế cho nên cũng khiến việc học thuộc nó trở nên khó khăn hơn hẳn, nhất là còn phải hiểu ý nghĩa của nó, bởi vì mỗi đạo hồi văn đều đại diện cho hiệu quả khác nhau, cho nên trong lúc nó, Vương Bảo Nhạc cảm giác mình sắp điên đến nơi.
Điều khiến cho Vương Bảo Nhạc cảm thấy buồn bực nhất chính là hắn biết rõ học được tầm mười lăm vạn đạo như mình thì không thể xem là lợi hại ở hệ Pháp Binh này được, mặc dù mấy người hơn được hắn cũng không đại trà tới mức hốt là có, nhưng trong mười người thì kiểu gì cũng phải có một người học được xêm xêm với hắn.
Dù sao thì những học sinh thi vào bốn đạo viện lớn đa phần toàn là học bá.
Hơn nữa đây là hắn còn chưa phối hợp đám hồi văn này lại với nhau đấy nhé, dù sao thì điều này liên quan đến linh bôi học, nếu như không biết thì khó khăn sẽ càng lớn hơn.
Mà xuất hiện ảo giác thế này khiến cho Vương Bảo Nhạc không dám cắn thuốc tiếp, hắn sợ mình mà tiếp tục học thuộc lòng kiểu này tiếp thì sẽ thật sự phát điên.
Vùa nghĩ tới chuyện mình không thể trở thành tổng thống liên bang thì Vương Bảo Nhạc đã vội vàng cảm giác mình nhất định không thể phát điên được, đồng thời trong đầu lại nghĩ, nếu như mình điên rồi thì nhất định không thể khống chế nổi cân nặng, đến lúc đó e là sẽ nhanh chóng đoàn tụ cùng các gia gia béo ở dưới suối vàng mất thôi.
Nghĩ tới đây thì trong đầu của hắn đột nhiên xuất hiện cảnh tượng, cảnh hắn ngồi ngơ ngác, nước dãi chảy ròng ròng ngu ngơ đọc hồi văn với mấy gia gia béo...
- Không được nghĩ tiếp nữa!
Vương Bảo Nhạc giật mình hít sâu một hơi, thịt béo trên người run rẩy, hắn hít sâu một hơi, cảm thấy không thể tiếp tục như thế, sau khi chần chừ một lúc thì mở phần sau của Dưỡng Khí quyết ra.
- Học thuộc hơn mười vạn đạo, cũng coi như đạt yêu cầu căn bản của hồi văn học đường rồi, hay là mình tạm ngưng học, cứ đi học linh bôi học trước rồi tính... Phối hợp học tập và thực hành như thế biết đâu lại có hiệu quả tốt thì sao?
Vương Bảo Nhạc nghĩ tới đây thì lập tức cảm thấy đây là một ý kiến hay, vậy nên hắn cũng tranh thủ đi nghiên cứu linh bôi học.
Học thuyết của linh bôi chính là kỹ xảo khắc hồi văn lên linh thạch, cần phải thử nhiều lần thì mới có thể phát huy thuần thục, đồng thời còn cần nhớ rất nhiều bí phương linh bôi nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!