Chương 36: Học thủ thảo mộc Trịnh Lương

Đánh giá: 10 / 1 lượt

Học thủ Thảo Mộc học đường của hệ Đan Đạo Trịnh Lương là một học sinh cũ năm ba, tướng mạo tuấn lãng, mày kiếm mắt sao, lại có khí chất phiêu dật, vốn hắn mỉm cười đến đây, nhưng sau khi nhìn thấy Vương Bảo Nhạc cùng với đám nữ sinh đang bu quanh Vương Bảo Nhạc kín mít thì hắn cũng đơ mặt ra luôn.

Cứ như lúc này toàn thân Vương Bảo Nhạc từ trên xuống dưới đều phát ra ánh sáng chói lóa tựa linh thạch, còn mức độ điên cuồng của mấy nữ sinh kia cũng làm cho Trịnh Lương cười khổ, loại cảm giác này rất phức tạp, đó là cảm giác ghen tị khi có đực rựa bên hệ khác đến địa bàn nhà mình cua gái.

Nhưng dù sao thì hắn cũng là học thủ, nên cũng nhanh chóng dằn hết tạp niệm trong lòng xuống, nở một nụ cười ấm áp tươi roi rói.

- Có phải là Bảo Nhạc sư đệ đó không?

Tại hạ là Trịnh Lương hệ Đan Đạo!

Trịnh Lương nhiệt tình mỉm cười bước tới, sau lưng hắn còn có bảy tám học sinh đi theo, cả đám đều cố dằn cảm giác khác lạ trong lòng xuống chào hỏi Vương Bảo Nhạc, đồng thời cũng lén lút dò xét tên kia luôn.

Thật sự là mấy ngày nay tiếng tăm của Vương Bảo Nhạc quá mức vang dội, khiến cho bọn họ cũng để ý nghe ngóng.

- Tham kiến Trịnh sư huynh!

Vương Bảo Nhạc để ý thấy Trịnh Lương tới thì vội vàng giãy ra từ vòng vây của mấy em gái bán hàng, bước lên ôm quyền chào hỏi, lúc nói chuyện còn hất tay áo lên lấy ra một viên linh thạch có độ tinh khiết chín thành đưa qua.

- Trịnh sư huynh, sư đệ ta vẫn luôn rất kính trọng người của hệ Đan Đạo, lần đầu đến đây vốn nên chuẩn bị lễ vật cho huynh, nhưng hôm nay đi vội quá không có gì, linh thạch này là do ta tự mình luyện chế, kính mong sư huynh nhận cho.

Vương Bảo Nhạc cười vang đạt linh thạch vào trong tay Trịnh Lương.

Viên linh thạch này chính là quà đáp lễ bình Tinh Ức đan mà Vương Bảo Nhạc đã nhận, hắn còn nói ra viên linh thạch này là do chính tay hắn luyện chế. Nụ cười trên mặt Trịnh Lương lại càng sâu hơn, không khách khí với Vương Bảo Nhạc làm gì, sau khi lấy linh thạch xong thì cũng đưa một bình đan qua.

- Bảo Nhạc sư đệ, đây là Thanh Linh đan do ta luyện chế, có thể khiến cho đầu óc thanh tĩnh, giúp ích rất nhiều cho trí nhớ đấy.

Một người cố ý làm quen, một người thì giỏi xã giao, thế là hai bên nhanh chóng nói nói cười cười vô cùng hợp ý.

Đám người do Trịnh Lương dẫn tới thấy vậy thì hai mắt nhìn nhau, ai nấy cũng nhìn ra thâm ý trong mắt đối phương, nên cũng ý thức được những kẻ nổi danh chẳng có ai là thùng rỗng, Vương Bảo Nhạc này mặc khác thì không rõ, nhưng riêng mặt giao tế thôi đã có điểm bất phàm của riêng hắn rồi.

Trịnh Lương dẫn đường, cả hai một đường đi tới, tất cả học sinh hệ Đan Đạo tình cờ gặp phải hai người bọn họ đều ôm quyền chào hỏi.

Cả hai cũng nhanh chóng làm thân với nhau, mãi cho đến khi giới thiệu một lượt các địa điểm đặc sắc của hệ Đan Đạo thì Trịnh Lương mới mời Vương Bảo Nhạc đến cc của hắn.

- Nếu như Bảo Nhạc sư đệ thích thì ta sẽ bảo người đưa một số hạt giống đến cho ngươi trống quanh động phủ, coi như tranh trí cũng được.

Trịnh Lương cười vang, hào phóng mở lời.

Vương Bảo Nhạc lập tức nói lời cảm ơn, nhìn Trịnh Lương tuấn lãng trước mặt, cảm thấy đối phương khá hợp tính với mình, nên lại lấy ra thêm bốn viên linh thạch có độ tinh khiết chín thành ra đưa lên.

Vương Bảo Nhạc nhìn thấy thì lập tức vui mừng, cẩn thận nhận lấy từng viên rồi mới ôm quyền cúi đầu với Vương Bảo Nhạc.

- Cảm ơn Bảo Nhạc sư đệ!

Vẻ mặt của hắn hết sức chân thành, lần này đúng lúc hắn đang cần linh thạch có độ tinh khiết chín thành gấp, ngoài ra hắn cũng muốn kết giao với Vương Bảo Nhạc, lại thêm Vương Bảo Nhạc cũng rất rộng rãi, điều này khiến cho hảo cảm của hắn đối với Vương Bảo Nhạc cũng tăng cao, thế là hắn lại lấy ra hai bình đan dược đặt ở trước mặt Vương Bảo Nhạc.

- Bảo Nhạc sư đệ, chỗ này tổng cộng có năm viên Tinh Ức đan, đáng tiếc vi huynh chỉ có bấy nhiêu, nhưng ngươi cứ yên tâm đi, ta sẽ sắp xếp mua thêm cho ngươi chút nữa.

Dựa theo lời hứa của cả hai lúc liên lạc qua nhẫn truyền âm thì một viên linh thạch đổi lấy một viên đan dược, lúc này Vương Bảo Nhạc thấy đối phương lấy ra nhiều hơn hai viên như thế, hắn cũng biết đạo lý có qua có lại, nên mỉm cười cảm ơn rồi nhận lấy.

Mặc dù hắn và Trịnh Lương đều là lần đầu gặp đối phương, nhưng do tâm trạng của cả hai đều đang vui mừng cho nên cuộc nói chuyện ngày càng thân thiết hơn, như thể hận sao gặp nhau quá muộn, cuối cùng khi Trịnh Lương nghe Vương Bảo Nhạc nói đang tò mò với việc luyện đan thì cũng mỉm cười chào mời.

- Bảo Nhạc sư đệ, nếu như không vội quay về thì ta đưa ngươi đi tham quan phòng luyện đan của hệ Đan Đạo chúng ta nhé? Phòng luyện đan của hệ Đan Đạo bọn ta rất lớn, có thể chứa được mấy ngàn người cùng luyện đan một lúc, trong đó rất náo nhiệt, bình thường người ngoài không vào được.

Vương Bảo Nhạc đúng là đang tò mò với việc luyện đan, nghe thấy thế thì lập tức vui vẻ đồng ý. Trịnh Lương dẫn đường đưa hắn tới phòng luyện đan nổi tiếng của hệ Đan Đạo, nơi này nằm trong lòng núi của đỉnh Đan Đạo, vô cùng khổng lồ, vừa mới bước vào thì Vương Bảo Nhạc lập tức cảm giác được có một cỗ sóng nhiệt ập vào mặt, dõi mắt nhìn tới thì thấy được một không gian vô cùng rộng lớn.

Nơi này có hơn mấy ngàn lò đan, có rất nhiều học sinh của hệ Đan Đạo ngồi bên cạnh mấy lò đan đó luyện chế đan dược, chung quanh lại có từng gian mật thất cũng phát ra mùi thuốc thoang thoảng.

Cảnh tượng nơi này rất hoành tráng, Vương Bảo Nhạc quét mắt nhìn sơ qua thôi mà đã thấy rung động sâu sắc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!