Chương 29: Phong Thân Đại Viên Mãn

Đánh giá: 10 / 1 lượt

- Á, đây... Á...

Tạ Hải Dương há to miệng như muốn nói gì đó, nhưng lại khó mà nói trọn thành câu, mặt mày của hắn thoáng chốc đã đỏ bừng, thậm chí hai mắt còn hằn tơ máu, miệng thở dốc ồ ồ, gân xanh trên trán nổi lên như bị sét đánh trúng!

- Má ơi!

Tạ Hải Dương kêu la thảm thiết, toàn thân run rẩy, đồng tử đột nhiên co rụt lại, mồ hôi trên trán túa ra như mưa, phản ứng đầu tiên của hắn chính là móc họng cho nôn, muốn ói cái Tử Thần đan chết tiệt kia ra.

Nhưng Tử Thần đan đã tan ra từ đời nào, dù hắn có móc họng kiểu gì cũng không thể nôn ra được, sau khi móc họng vài cái thì toàn thân hắn lại càng run rẩy dữ dội hơn, hắn ôm cổ khàn giọng rên rỉ.

- Nước... Ta muốn nước!!

Theo những gì hắn đang cảm giác được thì giống như có một que sắt nóng rực kẹt ở trong cổ họng, tựa như khiến hắn hít thở không thông, đầu óc trống rỗng, chỉ có nỗi đau do thân thể đang bài xích nó mà thành, khiến hắn gào lên.

Tiếng thét này chẳng khác nào tiếng gầm của dã thú, thân thể của hắn lúc này tựa như bị khống chế phải phát tiết cho bằng được, hắn nhảy dựng lên, liên tục nhảy tưng tưng ngoài cửa động phủ của Vương Bảo Nhạc, miệng liên tục kêu la thảm thiết không ngừng.

- Nước... Cho ta nước... Ta không chịu nổi nữa rồi...

Vương Bảo Nhạc nằm trong động phủ cũng tận mắt nhìn thấy tất cả những việc này, trông thấy Tạ Hải Dương nổi cơn điên như thế, Vương Bảo Nhạc cũng hít sâu một hơi, nhưng trong mắt vẫn có vẻ nghi ngờ.

- Hắn giả bộ hả ta?

Vương Bảo Nhạc vô cùng kinh ngạc, thật sự hắn cảm thấy cái thứ tên Tử Thần đan chỉ làm cho bụng của hắn nóng lên thôi chứ có khoa trương tới như vậy đâu.

Nhưng nhìn kỹ thì thấy chỉ trong vòng mấy giây ngắn ngủi mà quần áo của Tạ Hải Dương đã ướt đẫm, còn tiếng kêu la của hắn thì lại càng thảm thiết hơn, hận không thể nhổ cả đầu lưỡi ra thì Vương Bảo Nhạc lại hết hồn lần nữa.

Nhất là khi thấy Tạ Hải Dương dường như đứng không vững, trực tiếp quỳ phịch xuống ở trước cửa động phủ vừa gào thét vừa đấm thật mạnh xuống mặt đất liên hồi.

Ghê nhất chính là miệng và mắt của Tạ Hải Dương đang sưng phù lên với tốc độ cực nhanh, thế là trong ánh nhìn của Vương Bảo Nhạc, môi của Tạ Hải Dương nhanh chóng biến thành hai cây lạp xưởng tím đen, cứ như thể sắp sửa biến thân luôn vậy...

Cảnh tượng đeo lạp xưởng này khiến cho Vương Bảo Nhạc hoảng sợ giật thót mình, vội vàng co bụng lại, vất vả lắm mới lôi ra được một lọ nước băng linh đã hết lạnh ở bên cạnh ném ra ngoài.

- Thứ này thật sự lợi hại tới vậy sao!!

Vương Bảo Nhạc kinh hãi, hắn vừa ném bước băng linh ra thì hai mắt của Tạ Hải Dương ở ngoài đã đỏ ngầu, điên cuồng nhào lên, hình như không kịp đợi mở nắp cho nên hắn há miệng cắn nát miệng bình rồi trút thẳng vào trong miệng, vừa mới uống được vài hớp thì hắn phun phèo phèo ra ngoài.

Nước băng linh rớt xuống mặt đất cũng khiến cho mặt đất bốc khói trắng...

- Má ơi cay quá đi mất!!!

Uống nước băng linh vào chẳng những không khiến hắn thấy thoải mái hơn mà còn khiến vị cay bộc phát dữ dội hơn, nhất là cổ họng hắn vốn đang cay nóng điên cuồng, lúc này nước băng linh rót xuống trực tiếp cuốn hết vào trong bụng, thế là cỗ nóng rực kia cũng điên cuồng bùng lên từ trong cơ thể của hắn.

Thậm chí thân thể vốn không to béo gì của hắn lúc này cũng đang teo tóp lại, giống như tất cả tiềm lực của bản thân đều bị kích phát ra hết dưới tác dụng của Tử Thần đan này vậy.

Đây đúng là Tử Thần đan trong truyền thuyết, ăn một viên thì sẽ được tiếp xúc với tử thần của hệ Đan Đạo!

Cách điều chế nó cũng chẳng phải khó khăn gì, thế nhưng năm đó vị đan sư kia vô tình chế ra được một loại cay khủng khiếp tới mức đừng nói là con người, mà ngay cả thân thể của mãnh thú cũng không chịu nổi!

Đó là loại trải nghiệm vượt khỏi cực hạn có thể thừa nhận, tựa như bước vào địa ngục, đủ để khiến cho tất cả những kẻ đã nếm thử nó trọn đời cũng không dám thử lại lần nữa.

vVương Bảo Nhạc nằm sấp trong động phủ, trơ mắt nhìn toàn bộ quá trình Tạ Hải Dương trải qua sau khi nuốt Tử Thần đan, loại quan sát trực tiếp ngay tại chỗ này liên tục ập đến đánh sâu vào cảm quan của hắn.

Hắn vốn đã định từ bỏ rồi, nhưng khí thấy Tạ Hải Dương gầy teo đi thì hô hấp của hắn đột nhiên trở nên dồn dập hơn, lúc này hắn cũng bất chấp tất cả, nôn nóng mở miệng.

- Ôi giảm cân được thật kìa, mau đưa Tử Thần đan cho ta đi!

Toàn thân Tạ Hải Dương đã bị cái cảm giác cay rát nóng bỏng đó làm cho điên cuồng, ý thức cũng trở nên mơ hồ. Lúc này hắn cũng đuối sức nằm gục tại chỗ, bộ dạng như thể chẳng thiết tha sống còn, chẳng rảnh mà nghĩ nhiều, thế là hắn ném luôn nguyên bình Tử Thần đan vào trong động phủ.

- Tạ Hải Dương anh đây... Không lừa già dối trẻ... Tuyệt đối... Không bán hàng dỏm!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!