Chương 221: Thân Thể Trúc Cơ

Đánh giá: 10 / 1 lượt

Nhưng vẫn có không ít người không phục, liên tục giãy giụa phản kháng, Khổng Đạo cũng là một trong số đó, hắn thoạt nhìn có vẻ quái gở cô độc, nhưng thực ra trong lòng lại rất cao ngạo, những trải nghiệm khi xưa khiến hắn xem thường đám được gọi là kiêu tử của liên bang.

Mãi cho đến hôm nay đụng trúng Vương Bảo Nhạc... Đầu tiên là bị muỗi chích khiến hắn liên tục gãi ngứa, sau đó lại là đám linh bảo khôi lỗi do đối phương đưa ra, tất cả đều khiến hắn muốn phát điên.

Lúc này hai mắt lóe hàn quang, cực kỳ chướng mắt Vương Bảo Nhạc, ngoài ra vẫn còn một lý do khác, ấy chính là hắn phát hiện dường như Vương Bảo Nhạc và Trác Nhất Phàm rất thân với Triệu Nhã Mộng.

Ngay khi nhìn thấy Triệu Nhã Mộng thì hắn đã giật mình, trong lòng thầm nhủ sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào ngoài mình đến gần cô, lúc này mắt lóe hàn quang, Khổng Đạo hít sâu một hơi, muốn thi triển bí pháp.

Nhưng đúng lúc này...

Vương Bảo Nhạc đánh đến mệt nên vung tay phải lên, nháy mắt lại có hơn mười con khôi lỗi xuất hiện xung quanh hắn.

Đám khôi lỗi này toàn là dạng cơ bắp cuồn cuộn lại rậm lông, bộ dạng tục tằng, nhìn qua đã thấy sợ, bên trong có Chu Kiên Cường là hung tàn nhất, nhưng đấy còn không phải trọng điểm khiến người ta từ bỏ phản kháng...

Trọng điểm chính là sau khi đám đại hán cuồng bạo kia xuất hiện thì cả đám lại phát ra tiếng... ứ ứ á á khiến cho mọi người biến sắc, trong lòng dậy sóng ba đào!!

- Ứ ứ!!

- Ớ ớ ớ!!

Sự xuất hiện của chúng, tiếng rên của chúng lập tức khiến những người đang giãy giụa run lên một cái, mở to hai mắt, đầu óc trống rỗng.

Đám khôi lỗi lúc trước dù có nam có nữ, nhưng bộ dạng cũng coi như bình thường, xét từ góc độ nào đó thì nhìn cũng đẹp đấy, nhưng... Đám khôi lỗi lấy Chu Kiên Cường lại đại biểu kia tuyệt đối là hung khí khiến nam tu sùi bọt mép, nữ tu biến sắc.

- Đây... đây là đám quỷ gì thế!!

- Đừng có tới đây!!!

Ngay cả ông cụ giáo quan cũng giống như bị thiên lôi đánh trúng, ngu người nhìn đám quái vật ứ ứ kia với vẻ ngỡ ngàng.

Khổng Đạo nghẹn họng, chần chừ một lúc thì từ bỏ việc dùng thuật pháp, bản năng cho hắn cảm giác đám khôi lỗi này khác với đám trước đó, nhất là cái con trông có vẻ hung tàn nhất kia, dựa vào trực giác của dã thú, hắn ẩn ẩn cảm nhận được dường như bên trong con khôi lỗi đó có một tia khí tức khiến mình thấy sợ hãi!

Mắt thấy khôi lỗi của mình vừa ra đã chấn nhiếp bốn phương, Vương Bảo Nhạc cảm khái mở lời.

- Vương Bảo Nhạc ta có một ưu điểm, ấy chính là việc gì cũng thích nói đạo lý, viên đan dược này ta lấy chắc rồi, mọi người ai không phục thì bước ra đi, chúng ta lý luận một phen.

Vương Bảo Nhạc vừa nói xong thì đám khôi lỗi đại hán kia vô cùng phối hợp mà phát ra tiếng ứ ứ ứ vô cùng chỉnh tề.

Những người kia bị đánh ngất nhìn đám khôi lỗi nọ, nghe tiếng rên rỉ khiến họ buồn nôn kia, trong lòng thầm mắng chó má, nhưng lại nín khe không dám hó hé.

Thấy thế, Vương Bảo Nhạc vui vẻ quay lại nhìn ông cụ giáo quan kia với vẻ chờ mong.

- Giáo quan, không cần chờ mặt trời xuống núi nữa đâu, vậy... có thể đưa đan dược kia cho ta được không?

Ông cụ im lặng, hồi lâu sau mới nhìn Vương Bảo Nhạc một cái, phất tay ném Hãn Thể Tự Tại Đan cho Vương Bảo Nhạc.

Vương Bảo Nhạc đón lấy, vô cùng kích động, vội thu hồi toàn bộ khôi lỗi, thân thể lóe lên một cái đã chạy tót ra ngoài, trong ánh mắt sắc lẻm và tiếng nghiến răng nghiến lợi của đám bách tử vừa bò dậy, nhanh chóng chạy mất bóng.

Ba ngày tiếp theo, bọn họ không thấy bóng dáng Vương Bảo Nhạc đâu nữa, có điều dù ngày nào cũng có phần thưởng, cũng là đan dược, nhưng rõ ràng đều không bằng Hãn Thể Tự Tại Đan, khiến cho mọi người vừa tranh nhau vừa xoa nắm đấm, cùng nhau thương lượng xem nên xử Vương Bảo Nhạc kiểu gì, càng lúc càng nhất trí.

Còn Vương Bảo Nhạc thì ba ngày nay đều bế quan, giao tình của hắn với quân đội khiến cho những quan quân ở đây trực tiếp mở một mật thất chuyên dụng cho hắn bế quan.

Vương Bảo Nhạc vào mật thất, nuốt viên Hãn Thể Tự Tại Đan thứ hai, thân thể xuất hiện thay đổi nghiêng trời lệch đất, tựa như có gió lốc bộc phát trong cơ thể hắn, khiến cho viên đan dược mà Vương Bảo Nhạc vốn có thể hấp thu trong một đêm nay phải kéo dài tận ba ngày mới chính thức hợp làm một với thân thể.

Dược hiệu quá mạnh, khiến cho trong ba ngày này, huyết nhục và sức mạnh cốt cách của hắn như được thoát thai hoán cốt, tăng mạnh trên phạm vi lớn!

Cho đến đem khuya ngày nào đó, trong cơ thể Vương Bảo Nhạc phát ra tiếng két két, ngay khi hắn mở mắt ra thì đôi mắt lóe lên như hai vì sao, vô cùng chói mắt. Đồng thời hắn rõ ràng là Chân Tức đại viên mãn, nhưng trên người hắn lại xuất hiện một tia khí thế hệt như Trúc Cơ!

Khí thế đó, đến từ chính... cơ thể hắn!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!