Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Chuyển ngữ: P
--------------------------
Khán giả bên ngoài đều có thể nghe được âm thanh vọng ra từ phía trong lôi đài. Gã đô con bị Vương Bảo Nhạc bẻ ngón tay, đau đớn đến độ toàn thân run lẩy bẩy, rơm rớm nước mắt. Ngón tay bị người ta bẻ ngoặt đau nhức vô cùng, bứt rứt khiến gã muốn phát rồ.
Loại đau đớn này rất khó hình dung ra được. Giống như kiểu bao nhiêu sức mạnh trên người bỗng nhiên tiêu biến đi đâu mất, chỉ có đau đớn dữ dội từ ngón tay truyền tới ào ạt đến xuống như thủy triều ùa về, làm cho da đầu run run, chỉ hận tại sao mọc ra ngón tay làm cái khỉ gì.
Được nếm thử mùi vị ăn hành khiến cho hận ý trong lòng gã thêm điên cuồng nhưng lại không dám lộ ra chút nào. Thậm chí cơ thể cũng phải phối hợp cùng với Vương Bảo Nhạc, chỉ sợ nhỡ đâu Vương Bảo Nhạc dùng lực bẻ gãy tay mình thì toi.
Nhưng cảm giác không cam tâm cứ dâng tràn lên trong lòng gã. Dù sao bất kể kẻ nào vướng phải tình huống này cũng cảm thấy cực kỳ không cam lòng. Nếu được, gã cũng muốn mở miệng cắn Vương Bảo Nhạc một cái ngập răng.
Chỉ là bây giờ ngón tay bị Vương Bảo Nhạc kẹp chặt, gã chỉ có thể thầm mắng vô sỉ trong đầu, nghiến kèn kẹt muốn bể răng luôn, mau mau chóng chóng cầu xin tha thứ.
- Mau buông tay ra.. Đau quá.. Tôi thua rồi!
- Chịu thua mới là trẻ ngoan!
Vương Bảo Nhạc cảm thấy mình không phải loại người ngang ngược được đằng chân lân đằng đầu. Cho nên hắn vừa lòng thả tay ra ngay lập tức, để gã đô con kia oán hận lui ra khỏi lôi đài.
Trong lòng Vương Bảo Nhạc đắc ý vô cùng.
Trước đó hắn đã phải ăn một đống hành của tên ảo ảnh, đến giờ được xả giận không ít rồi. Cái cảm giác khoan khoái này khiến cho hắn chợt thấy câu lạc bộ đấu vật tự do quả thực là nơi tốt đẹp.
- Chịu thua trước tuyệt chiêu của ta không phải do lỗi của ông. Có trách cũng chỉ trách ta quá mạnh mà thôi!
Vương Bảo Nhạc bùi ngùi sụt sịt vài cái, chưng ra dáng vẻ như mình đây là vô địch thiên hạ. Chẳng lẽ tên béo này quên mất lúc trước hắn cũng từng gào ầm lên khi bị bẻ ngón tay rồi sao? Chắc hẳn lúc này hắn đang thoải mái lắm nên tự động bỏ qua cảnh mình thê thảm lúc trước đây mà.
Nếu ánh mắt có thể giết người thì giờ chắc Vương Bảo Nhạc đã bị ánh mắt của gã đô con bắn vạn mũi tên xuyên qua người để thỏa mối hận bị bẻ ngón tay.
Hắn vừa đi ra khỏi lôi đài, những người vây quanh quan sát trận chiến này lập tức ồn ào dậy sóng. Chẳng qua tất cả đều được Vương Bảo Nhạc tự động lờ đi không quan tâm.
Bấy giờ hắn còn đang vui sướng phấn khởi tiếp tục tìm mục tiêu khác. Chỉ lát sau đã tìm được một lôi đài mới, quan sát một chút rồi đi vào.
Đối thủ của hắn lúc này là tên nhóc ngạo mạn.
Vừa thấy Vương Bảo Nhạc tới khiêu chiến đã lùi về sau, lạnh lùng mở lời.
- Mau xưng tên ra!
Vương Bảo Nhạc trừng mắt nhìn. Lúc trước hắn đã được chứng kiến tên nhóc này động thủ. Một khi đã ra tay thì tốc độ rất nhanh chóng mặt, cơ thể rất linh hoạt lanh lẹn vô cùng.
Vương Bảo Nhạc đang nghĩ đến cảnh đối thủ mà bỏ chạy, còn hắn phải đuổi theo vừa mệt sức lại tốn thời gian, nên thôi tốt nhất nghĩ cách cho tên nhóc kia tự mình bước tới. Giờ nghe thấy vậy, ánh mắt hắn lóe lên, ôm bộ dạng thật thà chân chất ôm quyền cúi đầu.
- Tại hạ..
Không đợi Vương Bảo Nhạc nói xong, tên nhóc đó mắt đã sáng rực, bên khóe môi lộ ra nụ cười khinh thường chế nhạo rồi hét một tiếng nhảy vọt lên. Tốc độ tên đó cực nhanh, chỉ trong giây lát đã áp sát Vương Bảo Nhạc, tung ra một đòn.
- Muốn lừa mình sao?
Mắt Vương Bảo Nhạc lóe sáng, không thèm tránh né mà ngược lại bước lên một bước. Cả người hắn vững vàng như núi, bổ nhào về phía tên oắt kia, trực tiếp đâm tới, mở miệng gào to.
- Lại đây, có bản lĩnh thì solo mặt đối mặt đi!
Tên đó cười lạnh, đảo người vài bước vô cùng uyển chuyển tránh khỏi Vương Bảo Nhạc rồi xuất hiện sau lưng hắn.
- Đã béo như vậy còn phải xì linh thạch ra cho ta, đúng là làm khó ngươi rồi!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!