Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Chuyển ngữ: P
Nguồn:
----------------------------
Thành Phiêu Miểu vô cùng rộng lớn, trong thành đâu đâu cũng thấy bóng cây râm mát, dân chúng cực kỳ đông đúc, tính ra sợ phải hơn trăm triệu người chứ không ít. Trên bầu trời có vô số phi thuyền bay lượn, ở dưới mặt đất cũng nườm nượp xe cộ qua lại.
Riêng những người đi đường, đông như kiến, đi xen quàng vào nhau. Ai trong số họ cũng mang vẻ vô cùng vội vã, bận rộn ở nơi đô thị phồn hoa này.
Cũng may trong vòng truyền âm của Vương Bảo Nhạc có cả bản đồ và chức năng định vị. Mà thời gian hắn rất dư giản nên cứ thong thả lần theo định vị đi đến phòng đấu giá.
Trên đường đi, Vương bảo Nhạc ngước mắt ngắm nhìn muôn kiểu xây dựng của các cửa hàng xung quanh, hắn cảm nhận rất rõ ràng rằng không khí nơi đây khác xa so với thành Phượng Hoàng quê hắn. Mặc dù không có cái gì mới mẻ vui thú khiến hắn phải ngạc nhiên cả, nhưng ở đây không ít chỗ thú vị bắt mắt.
Giống như lúc này hắn đang dán mắt vào tòa nhà cách đó không xa, chậc chậc tặc lưỡi vài tiếng.
Nhìn qua lối kiến trúc này mô phỏng theo sân thi đấu thời La Mã cổ đại, khoảng không bên trong rất rộng, ngang ngửa mấy chục sân bóng gộp lại. Từ trên trời nhìn xuống, toàn bộ công trình này giống như một nắm đấm khổng lồ nhô lên!
Mà phía trên lại trống không không có mái che, nên đứng ở ngoài có nghe thấy tiếng gào thét hô hào vọng ra, dường như bên trong sân đang tiến hành luyện tập vô số trận đấu lớn nhỏ khác nhau.
- Chẳng lẽ đây là câu lạc bộ đấu vật tự do chiến đấu trong đồn đại đây sao?
Vương Bảo Nhạc ngó nghiêng mấy lần. Trước kia hắn từng nghe giới thiệu qua về nơi này rồi. Khi liếc qua cổng chính bên ngoài câu lạc bộ, thấy không ít vệ sĩ mặc đồng phục đen cao to lực lưỡng canh giữ.
Mỗi người họ đều là cường giả đạt tới cảnh giới Khí Huyết, chỉ cần đứng đó thôi cũng gây uy hiếp rồi.
- Hôm nay phải đến phòng đấu giá, có lần sau nhất định phải vào xem một chút mới được!
Vương Bảo Nhạc mặc dù thường ngày như ông cụ non, nhưng dù sao hắn vẫn đương tuổi thiếu niên cho nên cảm thấy rất thích thú với loại đánh đấm hăng máu này.
Vương Bảo Nhạc vừa đi vừa ngoái lại nhìn thêm mấy lần, sau đó mới mang theo rời mông tiến về hội đấu giá. Một đường ngắm cảnh thong thả, đến buổi trưa hắn cũng đặt chân được đến điểm đích… Phòng đấu giá Vân Ưng!
Hội sở Vân Ưng là một trong bốn phòng đấu giá lớn nhất trong thành Phiêu Miểu, mặc dù không rộng lớn bằng phòng đấu giá Phiêu Miểu, nhưng vẫn vô cùng bề thế. Nhìn từ xa trông như một con hùng ưng đang sải đôi cánh bao trùm hơn ba mươi dặm phía bắc của thành Phiêu Miểu.
Nhất là hội trường lớn ở chính giữa, là nơi làm nên thương hiệu của hội sở Vân Ưng, ở đó mỗi lần có tổ chức cuộc đấu giá nào đều khiến cho thành Phiêu Miểu vô cùng kinh động.
Về phần lần đấu giá Vương Bảo Nhạc tham gia, vẫn chưa đủ tầm để tổ chức ở hội trường chính, mà chỉ có thể mở ở phòng đấu giá số ba bên phải cánh gà mà thôi. Tuy Vương Bảo Nhạc không có thiệp mời, nhưng hắn sớm đã tìm hiểu rõ quy tắc ở đây, nên dùng thân phận học sinh được đặc cách để đặt chỗ trên mạng.
Sau khi cầm thẻ ngọc trong tay Vương Bảo Nhạc đứng ở cửa cho thủ vệ kiểm tra rồi thuận lợi tiến vào bên trong hội sở. Có lẽ hắn tới hơi sớm nên người ở bên trong cũng không có mấy ai, hắn theo chân cô phục vụ xinh đẹp đi vào phòng đấu giá số ba.
Tuy chỉ là phòng đấu giá bên cánh gà, nhưng sức chứa của nó cũng lên đến vạn người. Chưa kể mỗi vị trí ngồi đều rất thoải mái riêng tư, chưa kể đến ở đây còn phục vụ đồ ăn vặt và nước Băng Linh cho khách khứa. Tầm nhìn ở chỗ này đều có thể bao quát bốn phía, và nhìn rõ nhất là sân khấu cao cao phía xa.
- Chà, xem ra cũng hoàng tráng ghê..
Vương Bảo Nhạc nhấp một ngụm Băng Linh rồi nhấm nháp chút đồ ăn. Hắn cảm thấy việc bỏ ra một viên linh thạch để vào nơi này thật sự đáng tiền đó.
Ngay lúc đang sung sướng hưởng thụ dịch vụ ở đây, mọi người bắt đầu rục rịch tiến vào. Dần dần không khí bên trong phòng đấu giá cũng náo nhiệt hẳn lên, có không ít người nhận ra nhau ngồi xuống cùng một chỗ, cười nói trò chuyện vui vẻ.
Lẫn trong số khách khứa có cả học sinh đạo viện Phiêu Miểu đi thành từng tốp năm ba người kéo nhau đến đây. Phần lớn là các đàn anh đàn chị khóa trên, thi thoảng cũng có học sinh mới vào giống hắn. Họ phần lớn đến đây vì cảm thấy hiếu kỳ hưng phấn, nên lúc này rôm rả bàn tán xung quanh.
Khi Vương Bảo Nhạc đang uống nước Băng Linh, chợt phát hiện ra trong đám người kia có Trác Nhất Phàm. Mà lúc này Trác Nhất Phàm cũng chú ý đến Vương Bảo Nhạc, rõ ràng trên gương mặt đang tràn đấy ý cười, ngay lập tức tắt ngóm.
Thật sự đả kích Vương Bảo Nhạc mang đến cho hắn quá lớn, nên giờ nhìn thấy Vương Bảo Nhạc ở đây hắn thấy chướng mắt vô cùng, hừ một tiếng quay ngoắt đi đến bên mấy đàn anh mới quen, bắt đầu nói chuyện phiếm.
- Hổ báo cái gì?
Vương Bảo Nhạc cũng hừ lại, cầm bình Băng Linh tu cạn một hơi, sau đó mở tiếp bình thứ hai, vừa uống vừa đợi. Khi mọi người đến cũng gần đông đủ trong phòng đấu giá, bỗng có tiếng nhạc vang lên khắp phòng khiến cho đám người đang ồn ào đều im bặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!