Lần này , Hoàng đế sử dụng nó để đưa Dận Không sang Tần, dụng ý chính là vì thể diện của Đại Khang, hắn mặt dù sang Tần làm con tin, nhưng cũng không thể vì điều này mà làm sơ sài sẽ làm mất mặt Đai Khang trước Tần quốc.
Khoang dưới thuyền là chổ đám thuyền công trú ngụ, tầng một là võ sĩ thị vệ, tầng hai là đám quan viên tùy tùng, tầng ba là nơi của Dận Không và Ung Vương.
Vô luận vì cái gì thì , trên danh nghĩa tại Đại Khang, hắn cũng là một vị Vương gia, nên có thể bình khởi bình tọa với Ung Vương
Ung Vương chắc trong lòng cũng không so đo chuyện này, bởi dù Dận Không có làm vương gia gì gì đó, thì vận mệnh cuối cùng chỉ là một tù nhân nơi đất khách
Thái Tuyết khệ nệ ôm đống hành lí vào trong phòng, mồ hôi trên trán không ngừng chảy ra, Dận Không cảm thấy nàng đang cố hết sức làm tốt phận sự của mình.
Dận Không ngồi trên ghế, đưa mắt nhìn lưng nàng, cảm nhận được ánh mắt của hắn, tay đang dọn dẹp hành lí chợt dừng lại bối rối . Thu xếp gọn gàng xong, Thái Tuyết xoay người lại, ánh mắt thủy chung nhìn xuống sàn , đi đến gần Dận Không , ngồi xuống cởi giày cho hắn:
-Buổi trưa mới có thể khai thuyền, điện hạ chắc đã mệt, nên nghĩ ngơi chút.
Dận Không cười nói:
-Ta nghĩ, thừa dịp này nhìn ngắm Khang đô lần cuối, chẳng lẽ ngay cả cái này ngươi cũng không cho sao ?
Thái Tuyết sợ hãi nói:
-Nô tỳ không dám
Dận Không cười lớn đứng dậy:
-Thái Tuyết chớ quên thân phận mình, nàng bây giờ là thư đồng của ta, như thế nào lại đột nhiên biến thành nô tỳ?
Mở cửa phòng, Dận Không chậm rãi rảo bước ra lan can thuyền, từ vị trí hắn đứng có thể quan sát toàn bộ kinh thành, kinh thành luôn luôn vĩ đại và phồn vinh trong mắt hắn trước giờ, lúc này đây trong lòng hắn cảm thấy bớt đi một phần nào đó, khó trách Khổng Tử có câu:
"Đăng đông sơn mà tiểu lỗ, đăng thái sơn mà tiểu thiên hạ" .
Dận Không cảm thấy câu này đúng với cảnh tượng hắn lúc này, hắn đứng trên tầng ba của chiếc thuyền lớn, nhìn về phía kinh thành , cảm thấy nó hình như nhỏ hơn thì phải
Tuyết rời đầy trời, không có dấu hiệu ngưng lại, nhìn xa xa kinh thành dưới mưa tuyết mờ ảo mông lung, Dận Không hít một hơi thật sâu không khí trong lành nhưng lạnh lẽo, tâm tình hắn lúc này thật khó mà có thể diễn tả.
Mười sáu năm sống trong áp lực nơi hoàng cung, lúc này chỉ còn không đầy một canh giờ nữa , hắn sẽ thoát khỏi sức ép tồn tại bấy lâu, tự do tung cánh
Trong mắt mọi người , nhất là đám hoàng tử tôn, Đại Tần là nơi hổ lang chi quốc. Dận Không mặc dù đi đến Tần làm con tin, nhưng chính là thoát được chốn ngục tù tại hoàng cung , nơi hắn không thể vùng vẫy thoát ra được, sang một chốn ngục tù mới, tuy tâm trạng hắn lo lắng khẩn trương , nhưng trong lòng còn có một chút cảm giác hưng phấn chờ mong
Nhìn xuống bến tàu, viên võ quan tùy tùng đang chỉ huy đám phu khuân vác, khiên từng thùng gỗ lớn nhỏ lên thuyền, nội tâm Dận Không bổng nhiên rung động :
"những vật này về sau sẽ giúp ích cho tương lai ta đây"
Thái Tuyết đi ra, hai tay cầm trường bào đưa Dận Không, hắn khoác lên mình, hai tay nắm lan can thuyền nói :
-Nếu ngươi là ta, có nên bỏ cuộc sống an nhàn trong cung để đi đến Tần?
Thái Tuyết nhẹ giọng nói:
-Thái Tuyết mặc dù không hiểu biết nhiều, nhưng lại biết một điều vô luận điện hạ lựa chọn làm cái gì, thì đều có nguyên do của nó
Nàng không trả lời thẳng vấn đề của hắn
Dận Không xoay người lại nhìn Thái Tuyết, thấy nàng mặc bộ quần áo thư đồng, nhu thuận cúi đầu tránh ánh mắt hắn
Không khí rét đậm, làm cho cái mũi xinh xắn trên khuôn mặt kiểu mị , tấy đỏ lên , đôi môi mím chặt, tay vân vê tà áo, Dận Không càng nhìn càng chăm chú, nàng không chịu nổi cái nhìn của hắn, bước lại gần lan can thuyền , đưa mắt nhìn về phía xa xa
-Thái Tuyết nghĩ rằng , điện hạ không phải là dạng người bằng lòng với hiện tại, nếu ở lại đây tranh đấu thì nguy cơ tứ phía, thậm chí lực bất tòng tâm nguy hiểm trùng trùng, chi bằng nhân cơ hội này tìm thấy tương lai cho chính mình, mục đích đi Tần lần này của điện hạ không phải như thế sao?
Dận Không giật mình nhìn nàng, trong lòng chợt động: " cô gái này thật thông minh, ông trời trên cao có lẽ đã ban cho ta một báu vật
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!