Chương 46: Bắc cương

Lý Hùng Tín suất lĩnh vài tên thủ hạ, mạo hiểm vượt qua ngọn lửa nhảy vào trong hậu điện.

Ta bỗng nhiên nghĩ đến một việc, lớn tiếng hướng Tiêu Trấn Kỳ nói:

"Mau vào trong Thiên điện! Đừng để cho loạn tặc thừa dịp cứu Tuệ Kiều."

Tiêu Trấn Kỳ xoay phòng vào trong Thiên điện.

Lý Hùng Tín và thủ hạ từ trong đám cháy mang quan tài ra ngoài, quần áo trên người và đồ dùng đề bị đốt cháy đen, chiếc quan tài cũng bị bắt lửa, hiện giờ vẫn còn chưa tắt.

Ta cuống quít đi tới bên cạnh quan tài:

"Thế nào? Bên trong có người không?"

Lý Hùng Tín lắc đầu nói:

Không có.

Ta lúc này mới yên lòng lại, xem ra Đường Muội đã thừa dịp hỗn loạn mang Yến rời đi, trận hỏa hoạn này không cần biết là do ai sắp đặt, cũng mang tới điều lợi to lớn cho ta không thể nghi ngờ.

Ta làm bộ dáng lo lắng, nói:

"Hỏng rồi! Đường Muội còn ở bên trong!" Vừa dứt lời, từ trong đại điện vang lên tiếng đinh tai nhức óc, nó ầm ầm sập xuống.

Ta hướng Thiên điện nhìn lại, một gã hắc y nhân lưng cõng Tuệ Kiều lao ra ngoài cửa sổ, đang chạy về hướng tường chùa.

Tiêu Trấn Kỳ sau đó đuổi theo ra, bắn liên tục ba mũi tên vào hắc y nhân đang chạy trốn, hắc y nhân vung tay, đánh rơi toàn bộ.

Hai gã võ sĩ nỗ lực ngăn cản hắn tiếp tục đi tới, hắc y nhân nổi giận gầm lên một tiếng, trường kiếm nhanh như tia chớp xẹt qua yết hầu hai người, hai người kêu thảm một tiếng, lập tức bị mất mạng.

Hắc y nhân lăng không nhảy lên, thân thể đã tới sát cạnh bức tường.

Tiêu Trấn Kỳ lại tiếp tục bắn ra hai mũi tên, nhưng mục tiêu lúc này là Toàn Tuệ Kiều.

Hắc y nhân bất đắc dĩ thân thể ở trên không trung xoay tròn một cái, đem Toàn Tuệ Kiều giấu ra đằng sau lưng, vung kiếm gạt tiễn, trong ánh lửa, tà nhìn rõ người này là Cao Ly võ sĩ Xa Hạo.

Tiêu Trấn Kỳ hét lớn một tiếng song song bắn ra 5 mũi tiễn, Xa Hạo không chỉ phải tránh né vũ tiễn, mà còn phải chú ý Tuệ Kiều, nhất thời không sao chiếu cốt hết được, đã bị vũ tiễn bắn trúng đùi phải. Tiêu Trấn Kỳ thừa dịp hắn dừng lại, thân hình bay lên cao, vung quyền đánh tới.

Xa Hạo nhịn đau đau nhức, cũng vung quyền đấm tới Tiêu Trấn Kỳ, hai người đều dốc toàn bộ thực lực của mình.

Lý Hùng Tín và chúng võ sĩ đuổi theo, giương cung hướng Xa Hạo vọt tới.

Xa Hạo và Tiêu Trấn Kỳ ở trên không trung va chạm nhau, hai người đều bắn ra ngoài miếu. Tiêu Trấn Kỳ sao có thể cho hắn rời đi, dùng tốc độ cao nhất đuổi tới.

Đám người chúng ta cũng toàn bộ chạy ra ngoài.

Xa Hạo trên đùi bị tên bắn trúng, tốc độ hành động chậm lại srất nhiều. Hắn liều mạng chạy về hướng rừng Tùng trước mặt, tới sát rừng tùng, hắn buông Tuệ Kiều, cầm kiếm đứng thẳng ở tại chỗ.

Hắn đã nhận ra không có cách nào thoát khỏi sự truy kích của chúng ta, nên đành ở lại ngăn cản, tạo cơ hội cho Toàn Tuệ Kiều chạy thoát.

Tiêu Trấn Kỳ chậm rãi đi tới hướng Xa Hạo, càng gần thì cước bộ của hắn càng nhanh.

Xa Hạo thản nhiên đứng ở tại chỗ, trường kiếm trong tay chậm rãi giơ lên, kiếm phong băng lãnh như thu thủy, quang mang vừa vặn chiếu tới đôi mắt của Tiêu Trấn Kỳ, đôi mắt của Xa Hạo như co rút lại, hàn mang trong trường kiếm tỏa ra, đâm tới ngực trái của Tiêu Trấn Kỳ.

Tiêu Trấn Kỳ thân hình tránh thoát kiếm quang, hữu quyền đánh ra, quyền phong bá đạo làm cho trường kiếm vang lên ông ông. Hai người lực lượng tương đương nhau, lần này được coi như kỳ phùng địch thủ, quyền đến kiếm đâm, trong nháy mắt đã giao thủ, Xa Hạo do đùi phải bị thương, phải lùi lại mấy bước.

Ta mang theo vài tên võ sĩ tiến vào trong rừng cây, trong rừng bụi gai rất nhiều, ta lưu ý tới trên một bụi cây có mảnh áo rách.

Đại khái là do Toàn Tuệ Kiều trong lúc chạy trốn lưu lại, nhưng ta lại thấy phương vị không đúng, trong lúc nhất thời không biết là nàng chạy ra từ con đường nào, Tuệ Kiều quả nhiên trí tuệ hơn người, trong lúc nguy cấp mà vẫn không quên bố trí nghi trận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!