Địch nhân vốn đang vây quanh chúng ta vội lui ra sau, hình thành một vòng vây ước chừng khoảng 2 trượng, hơn 10 trường thương nhanh như gió đâm tới.
Địch nhân hiển nhiên cũng đã nhận ra, đánh giáp lá cà chỉ làm tăng thương vong cho bên mình, nên mới dùng trường thương và các loại vũ khí dài, công kích chúng ta.
Truyện
"Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi" được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac. com)
Đường Muội hét lớn một tiếng, trường đao quét ngang một vòng, chặt đứt toàn bộ số trường thương, Tiêu Trấn Kỳ nhanh như tia chớp bắn ra mấy mũi tên, lại có thêm vài địch nhân hét lên ngã xuống.
Đường Muội lớn tiếng nói:
Bảo hộ công tử!
Sau đó thân hình nhanh như gió xông vào doanh trướng quân địch, trường đao vung lên, là có một đối thủ ngã xuống đất, lúc này có 7, 8 thanh trường thương đâm tới chỗ hắn, Đường Muội tránh sang một bên.
Chân phải đá trúng một địch thủ, đối phương còn chưa kịp ngã, tay trái hắn đã túm lấy cổ áo, lẳng ra sau.
Tên địch thủ kia còn chưa kịp kêu lên, thì đã bị mấy thanh trường thương xuyên thủng.
Tiêu Trấn Kỳ bắn không trượt mũi tên nào, một một tiếng dây cung vang lên, là một người đổ xuống.
Lúc này phía Đông đột nhiên vang lên tiếng kèn lệnh, có một gã địch nhân phá thủng phòng tuyến, cử trường thương đâm tới trước ngực của ta.
Ta hét lớn một tiếng, trường đao quay vòng, trường thương lập tức gãy thành hai đoạn, đối phương không ngờ binh khí của ta lại sắc bén tới như vậy, chỉ hơi chút chần chừ, thân thể ta đã vọt tới trước, một đao đâm thật sâu vào trong cơ thể hắn, máu tươi phun ra, thấm đẫm tay áo.
Ta thật không hiểu nổi một cảm giác hưng phấn từ đâu chui ra, tiện tay rút đao, chém bay đầu địch nhân.
Tiêu Trấn Kỳ nhanh chóng quay về phòng thủ, hai mũi tên lại bắn chết hai địch nhân xâm nhập. Nhưng túi đựng tên cũng tới lúc hết, hắn gầm một tiếng như hổ, mũi chân hất một thanh trường thương lên, mũi thương rung lên trong tuyết, dòng khí lưu ngưng tụ ở đầu thương, bỗng nhiên ba một tiếng bắn ra, ba gã địch nhân đã bị đánh rơi vũ khí, không đợi địch nhân phản ứng, trường thương như độc xà đâm vào giữa ngực một người.
Hai tay hắn dùng sức nâng địch thủ lên, quẳng vào hai gã khác, 3 người đồng thời rơi xuống đất.
"Đi theo phía sau của ta!"
Tiêu Trấn Kỳ nhanh chóng đi tới một lỗ hổng, ta kéo tay dắt Yến Lâm, một tay cầm đao chăm chú theo hắn, Tiêu Trấn Kỳ dùng trường thương mở rộng phạm vi, giống như chiến thần hạ phàm, mở một đường máu từ trong lòng địch nhân.
Đường Muội đánh rơi hai thanh trường thương của địch thủ, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất vọt tới chỗ chúng ta, hai người biểu hiện ra sức mạnh cường hãn, làm cho địch nhân kinh sợ, đã có người thối lui.
Ta vung đao liên tục chém hai gã đối thủ, Đường Muội, Tiêu Trấn Kỳ rốt cục thành công hội hợp một chỗ, Yến Lâm kinh hô:
Cô cô!
Ta quay đầu nhìn lại, thì thấy Yến Khải Nguyệt và hơn 10 binh sĩ phụ trách bảo hộ nàng đã bị rơi lại phía sau, bị địch nhân vây khốn, Lý Hùng Tín đang suất lĩnh thủ hạ quay lại cứu nàng.
"Thuộc hạ đi cứu nàng!"
Đường Muội lớn tiếng nói.
Ta lắc đầu, lạnh lùng nói:
"Trước tiên mang công chúa rời khỏi nơi này đã!"
Yến Lâm mới là vấn đề mấu chốt, sự sống chết của Yến Khải Nguyệt không liên quan tới ta. Hơn nữa nàng chết trong đám loạn quân lại càng tốt, bớt đi một người của Tinh Hậu giám sát ta.
Lúc này đã có hơn trăm địch nhân xúm lại chỗ chúng ta, trong tay của bọn họ là nỏ, vào tầm bắn là bắn. Xem ra đối phương sớm định hạ sát thủ, trăm phương ngàn kế cũng không cho chúng ta thoát khỏi nơi hoang vu này.
Đường Muội và Tiêu Trấn Kỳ lợi dụng binh khí cản những mũi tên bắn tới, ta và Yến Lâm trốn ở phía sau bọn họ, tránh né vũ tiễn, tướng sĩ Long Tương quân tuy rằng vũ kỹ cao cường, hăng hái quên mình, nhưng đối phương ở gần như vậy dùng nỏ bắn, thì cũng thi nhau ngã xuống đất.
Hai cung nữ bên người Yến Lâm trước sau bị nỗ tiến bắn trúng, kêu thảm té trên mặt đất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!