Hoàn Mật cả nhà sống chết đối với Dận Không không hề quan hệ, hắn muốn vào cung diện kiến Tinh hậu chỉ vì lo lắng cho Tinh hậu đang lúc bất lực cô độc, lúc này chính nàng cần được người khác quan tâm nhất.
Cảnh tượng hoàng cung vẫn như xưa không có gì thay đổi kể từ lúc Tần đế Yên Uyên băng hà, chỉ có khác, ngự lâm quân canh gác nghiêm ngặt hơn.
Xe ngựa vào đến cửa ngọ môn, Dận Không vén màn xe lên xem, quả nhiên có một thi thề được treo trên cao, ánh trăng chiếu rọi lên thi thể tạo một cái bóng dài trên mặt đất, khung cảnh xung quanh vô cùng thê lương.
Dận Không thầm thở dài một tiếng, Hoàn Mật vốn tính lấy mạng mình để kích khởi đấu chí đám quần thần , không ngờ bị chính Bạch Quỹ lấy cái chết của mình làm công cụ trấn nhiếp văn võ bá quan.
Tại Dục Đức cung, các cung nữ và thái giám vận tang phục vẫn đi tới đi lui, nhưng Dận Không lưu ý thấy ngoài trừ mấy quan viên phụ trách lễ nghi trong triều, thì hầu hết các đại thần đều đã rời đi.
Tần đế Yên Uyên vừa mới chết, theo lẽ thường, vương tôn đại thần phải tập chung tai chổ này, bên cạnh linh đường , không lẻ đã xảy ra chuyện gì?
Mang theo một bụng nghi ngờ, Dận Không hướng cửa Dục Đức cung bước vài bước , liền đụng Hứa công công đang mang khay thức ăn đi ra. Thấy Dận Không, Hứa công công liền thở dài nói:
-Hoàng hậu nương nương hai ngày nay đã không ăn gì…
Dận Không đưa tay tiếp lấy khay thức ăn nói:
-Để ta đi khuyên nhủ người.
Hứa công công nói:
-Hoàng thượng cùng Bạch tướng quân đến Chính Đức diên để thương nghị về việc tang lễ, các đại thần đa số đều qua bên đó, ở đây lại vô cùng vắng vẻ
Dận Không nói:
-Hứa công công, ngài tuổi tác đã cao, nên bảo trọng thân thể, hoàng hậu sau này còn dựa vào chiếu cố của người.
Hứa công công cuốn quít gật đầu nói:
-Vừa rồi, Tam hoàng tử và các công chúa có đến vấn an, nhưng hoàng hậu nổi giận đuổi bọn họ đi rồi.
Dận Không gật đầu, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, một cơn gió lánh từ phía sau lưng thổi tới, cả đại sảnh tràn ngập những tấm lụa màu trắng theo gió bay lên, hắn kiềm chế không được, chợt rùng mình một cái
Cả đại điện trống trơn, chỉ có một cung nữ đang ngồi canh chừng linh đường, Dận Không liền bước vào nội đường bên trong
Tinh hậu đang ngồi bên lặng lặng bên cạnh quan tài của Tần đế, hai mắt thất thần nhìn về phía trước, dường như có chút ngây dại. Dận Không đem khay thức ăn đặt bên cạnh , cung kính nói:
-Mẫu hậu!
Tinh hậu lúc này mới đình thần, giọng nói hơi kinh hãi:
-Dận Không! Ngươi… Ngươi vào khi nào?
Âm thanh của nàng có chút yếu ớt, vô lực
Dận Không nhẹ giọng nói:
-Thần nhi vừa mới tới.
Tinh hậu thở dài một tiếng nói:
-Ta còn không biết bây giờ là ngày hay đêm nữa…
-Lúc này vẫn còn là đêm khuya!
Đôi mi thanh thú của Tinh hậu nhíu lại, từ ghế đứng lền, nàng đột nhiên thốt lên một tiếng, thân hình suýt té , Dận Không cuốn quít tiến lên ôm cái eo nhỏ nhắn của nàng lại, thân thể mềm mại cọ sát người hắn, làm cho hắn hơi cảm thấy rung động
Dận Không đỡ Tinh hậu trở về ghế ngồi, nàng cười khổ nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!