Chương 18: Nhận Mẫu

Ánh trăng soi vào mặt nước trong hồ, phản xạ lên thân thể mềm mại của Tinh hậu, gió đêm nhè nhẹ thổi, từ trên dáng vẻ mê người đó toát ra một mùi hương thoang thoảng, phong vị của nữ nhân thành thục, làm Dận Không như say như mê

-Nói đi!

Âm thanh Tinh hậu lạnh như băng

Hắn nhìn xung quanh thấy không có người, liền quỳ gối xuống trước mặt Tinh hậu , nói:

-Bệnh tình hoàng thượng đã không còn cách cứu chữa

Dận Không ngưng nói lại, chú ý lên cái bóng Tinh hậu dưới mặt đất quan sát, thấy nàng vẫn không có phản ứng gì.

-Hoàng thượng rốt cục là mắc bệnh gì?

-Theo lời Tôn tiên sinh nói, bệnh của hoàng thượng là do phục dùng lâu dài một dược liệu gọi là Tiêu Dao Tán, bây giờ độc tố đã xâm nhập phế phủ, không còn cách nào có thể chữa được!

Dận Không vừa nói vừa run, hắn quyết định đem cái mạng sống của mình ra đánh cược, nếu chính Tinh hậu hạ độc, thì coi như canh bạc của hắn thua thảm

Tinh hậu thở dài ra một tiếng, sau đó ngồi xuống cái ghế đá trong hoa viên, khoát tay bảo hắn đến cùng ngồi, nàng nói:

- Ba năm trước đây, hoàng thượng đột nhiên bị cơn đau đầu kì lạ, mỗi lần phát tác, đau đến không muốn sống, hầu như tất cả đại phu tại Tần đều được mời đến nhưng vẫn không tìm ra căn nguyên.

Hai năm trước, Lô vương Yên Hưng Tứ, chẳng biết từ đâu, mời đến một vị Vu y, người này sau khi xem bệnh cho hoàng thượng, thì đưa ra toa thuốc, trong đó có một dược liệu , chính là thứ mà Tôn tiên sinh nói : Tiêu Dao Tán, hắn nói đây là phương thuốc bí truyền, hoàng thượng sau khi dùng thuốc này, quả nhiên cơn đau đầu thuyên giảm , tình hình trở nên tốt hơn

Dận Không âm thầm thở dài một hơi nhẹ nhỏm, nguyên lại là do người khác hạ độc, nếu Tinh hậu không liên quan, canh bạc này của hắn có lẻ thắng

Tinh hậu lại nói:

-Thấy hoàng thượng khôi phục lại sức khỏe, ai nấy trong hoàng cung đều mừng rỡ. Nhưng sau này hoàng thượng bắt đầu lại đau đầu nếu không dùng toa thuốc có chứa Tiêu Dao Tán, bắt đầu là ba ngày một lần, sau đó là một ngày một lần, nửa năm trước là một ngày phục dùng nhiều lần, con người hoàng thượng dần trở nên si ngốc, ngơ ngác, chuyện quốc gia đại sự đều vô năng xử lý, nhìn hoàng thượng ngày một già yếu, ta mới đoán ra, ngày đó Lô vương cùng Yên Nguyên Tịch lập mưu gây ra

Dận Không lặng im , ngồi nghe.

Nếu hêt thảy mọi điều đều như Tinh hậu nói, thì Yên Nguyên Tịch con người này quả thật vô cùng tàn ác và âm hiểm, hắn dám hạ độc phụ hoàng mình, mưu cầu ngôi vị hoàng đế

Tinh hậu nhìn thẳng vào mắt hắn, nói ra từng chữ:

-Dận Không! Toàn bộ ngự y trong cung này toàn là lủ vô dụng, bọn họ nói hoàng thượng có thề kéo dài nhiều nhất là bảy ngày

Tinh hậu ngừng lại, khuôn mặt cố gắng cười mỉm đượm vẻ bất lực, dưới ánh trăng sáng, Tinh hậu trong bộ bạch y cung trang như là tiên nữ hạ phàm, nàng nói tiếp:

-Mà cái ta cần nhất ngay bây giờ , chính là thời gian!

Dận Không đương nhiên hiểu ý tứ của Tinh hậu, nếu trong vòng bảy ngày , Tần đế băng hà, Yên Nguyên Tịch với cương vị thái tử , đương nhiên đường hoàng đăng cơ đế vị. Tinh hậu trong thời gian ngắn không có cách nào chuẩn bị chu đáo

Tinh hậu nói:

-Ta muốn kéo dài khoảng hai mươi ngày, ngươi có làm được không?

Nhớ lời Tôn Tam Phân nói, hắn không do dự liền gật đầu đáp ứng

Nét mặt Tinh hậu lộ vẻ vui mừng nói:

-Dận Không! Nếu ngươi giúp ta làm tốt chuyện này, ta đảm bảo tại Đại Tần , ngươi sẽ luôn có vinh hoa phú quý, một đời không lo

Trong lòng mừng rỡ, Dận Không cuốn quít quỳ xuống nói:

-Dận Không… tạ ơn cô cô trước

Tinh hậu mỉm cười nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!