Đại Khang quốc bốn mươi chín vị hoàng tử hoàng tôn theo thứ tự tên vị , mỗi người một bàn bày đầy rượu và Ngọc Dao xuân, món ăn do đích thân cung đình đệ nhất ngự trù chế biến.
Ngồi bên trái Long Dận Không là hoàng tôn Long Kỳ Chính năm nay đã ba mươi chín tuổi, phong thái trầm ổn thong dong, bên phải là thập nhị tứ hoàng huynh Long Dận Tường, hắn năm nay mười tám tuổi, vừa được hoàng đế Đại Khang Quốc , Hâm Đức hoàng đế phong làm An Vương
Cần Vương Long Dận Lễ ngồi ở vị trí thủ tọa, tay giơ chén rượu cất cao giọng nói:
-Chư vị vương đệ, chư vị vương chất! Hôm nay là tết Nguyên Tiêu, Đại Khang ta dưới sự cai trị của phụ hoàng, quốc thái dân an, khắp nơi một cảnh thanh bình, chúng ta cùng chúc phụ hoàng vạn thọ vô cương, sớm ngày thống nhất giang sơn
Bên trong Cần Vương phủ vang lên một tiếng hoan hô thật lớn, tất cả mọi người đều vô cùng hưng phấn , từ trong ánh mắt trên khuôn mặt của bọn họ, Long Dận thấy ai cũng sáng lên những tia hy vọng
Tình cảnh này làm Long Dận Không nhớ đến năm ngoái, cũng vào thời điểm này, tại buổi tiệc ở Trung Vương phủ , Trung Vương cũng nói giống như Cần Vương hôm nay, giọng tràn đầy hy vọng và phấn khích, Trung Vương là vị hoàng tử lớn tuổi nhất sau ba vị hoàng huynh đã mất , đươc coi là ngươi kế vị ngôi hoàng đế Đại Khang, nhưng do thân thể yếu kém đã lâm bệnh mà chết đi vào mùa hè năm ngoái
Nếu Long Dận Không nhớ không lầm, Cần Vương năm nay cũng vừa bốn mươi chín tuổi, vừa vặn với số người dự tiệc hôm nay, Cần Vương thân thể cường tráng , văn tài võ lược, có lẽ hắn thật sự đợi được ngày kế vị ngôi báu
-Dận Không!
Sao ngươi không uống rượu?
Cần Vương quan sát đám người chợt thấy Long Dận Không ngồi im liền nói
Long Dận Không đang suy nghĩ giật mình trả lời:
-Ngũ Hoàng Huynh…Đệ sẽ không uống rượu…..
Ngồi kế Cần Vương là Mục Vương Long Dận Thượng ha hả nở nụ cười:
-Còn gọi là Ngũ Hoàng Huynh, phải gọi là Thái Tử
Chung quanh , mọi người cùng kêu lên phụ họa theo
-Đúng rồi…đúng rồi…!
Nét mặt Cần Vương không khỏi lộ vẽ đắc ý, bàn tay vung lên, có vài phần giống phong phạm Thái Tử:
-Dận Không! Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?
-Mười sáu tuổi
Dận Không cúi đầu khiêm tốn trả lời
Mục Vương cười lớn nói:
-Mười sáu tuổi! Lúc ta bằng tuổi với người thì tửu lượng đã thâm hậu, không những vậy mà còn ngự cả ngũ nữ…..
Nghe đến đó, các vị Hoàng Tử Hoàng Tôn liền bộc phát ra những tràn cười lớn, nói đến đề tài này thật đúng lúc, trong nhất thời không khí bàn tiệc bổng dưng cởi mỡ hơn trước
An Vương chủ động biện hộ giùm Dận Không nói:
-Chư vị Hoàng Huynh! Dận Không tuổi còn nhỏ, huống hồ phụ hoàng từng nói qua, trước mười tám tuổi tuyệt không cho chúng ta uống rượu, vậy cho hắn uống trà thay rượu được không?
Tất cả mọi người trong tiệc đều nhớ kỹ lời này, nguyên văn lời của Hoàng Đế là:
-Trước khi phong Vương không được uống rượu
Căn cứ theo Đại Khang luật lệ, vào năm mười tám tuổi , hoàng tử mới được phong vương, cho nên An Vương mới có lời này
Nhưng trong suy nghĩ của Dận Không, bản thân mình khó có ngày được phong vương vị. Mẫu Thân của Dận Không là Bình Quý Phi năm đó tưởng chừng lên ngôi Hoàng Hậu , nhưng đột nhiên bị đày vào lãnh cung, trong lòng phiền muộn mà mất đi, lúc đó Dận Không được tám tuổi, trong chớp mắt đã tám năm trôi qua
Dận Không cũng không biết lý do tại sao, mẫu thân bị đày vào lãnh cung. Hoàng đế tự nhiên không cho Dận Không biết , dựa theo sự hiểu biết của hắn mà suy đoán lý do chính là sự tranh chấp quyền lực nơi hậu cung.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!