Chương 5: (Vô Đề)

Lời vừa dứt, cô liền thấy sắc mặt anh ta dịu xuống, như thể âm thầm thở phào nhẹ nhõm.  

Bỗng dưng, cô nhớ lại chuyện hai ngày trước bị anh ta và Tần Uyển hiểu lầm, khẽ cười một tiếng.  

"Anh lại tưởng em làm chuyện gì không đứng đắn sao?"  

Cô cố gắng để giọng điệu nghe nhẹ nhàng hơn, nhưng trái tim lại như bị ai đó bóp chặt.  

Ninh Thần Sanh cũng khựng lại, lập tức phản ứng: Anh chỉ nghĩ là...  

Lời chưa nói hết, Tần Sương đã thản nhiên tiếp lời:

"Anh yên tâm, tiền của em đều là trong sạch, khoản tiền mua sách trước đó em cũng sẽ không quỵt nợ, sớm thôi em sẽ trả lại cho anh."  

Sắc mặt Ninh Thần Sanh lập tức thay đổi, nhíu chặt mày:

"Anh không có ý đó..."  

Nói đến đây, anh ta bỗng dưng ngừng lại, rồi đổi giọng:

"Thôi, em nghỉ ngơi đi."  

Tần Sương có chút khó hiểu, nhưng cũng không hỏi thêm, chỉ gật đầu.  

Cô thực sự quá mệt, rửa mặt qua loa rồi quay về phòng ngủ một giấc đến tận chiều.  

Lúc cô ôm sách xuống nhà, lập tức có mấy ánh mắt dò xét hướng về phía cô.  

"Cô vợ của Doanh trưởng Ninh đúng là hưởng phúc thật đấy. Ngủ đến tận giờ này, chắc là bắt chồng mình hầu hạ cô ta rồi!"  

"Không trách được Doanh trưởng Ninh thích ở bên đồng chí Tần Uyển hơn..."  

Tần Sương nghe thấy, bước chân thoáng khựng lại.  

Kiếp trước, cô sợ người khác dị nghị về Ninh Thần Sanh, nên luôn luôn hết mực cung phụng anh ta.  

Kết quả, những người này cũng chỉ cười nhạo cô ngu ngốc, nói rằng dù có làm thế nào cũng không thể giữ chân được người đàn ông đó.  

Bây giờ, cô không muốn nhẫn nhịn nữa.  

Tần Sương đang định phản bác, một bóng dáng cao lớn bất ngờ đứng chắn trước mặt cô.  

Giọng nói trầm lạnh của Ninh Thần Sanh mang theo sự tức giận:

"Chẳng có bằng chứng gì, mà các cô dám bôi nhọ danh dự người khác?"  

Mấy người phụ nữ sững sờ, lắp bắp:

"Không... không phải, Doanh trưởng Ninh, chúng tôi chỉ nói vậy thôi..."  

"Tôi không muốn có lần sau."  

Anh ta lạnh lùng quét mắt nhìn bọn họ, sau đó kéo tay Tần Sương rời đi.  

Đến chỗ yên tĩnh, Tần Sương chủ động rút tay về, khách sáo nói:

"Tuy anh ra mặt giúp Tần Uyển, nhưng dù sao cũng cảm ơn anh."  

Ninh Thần Sanh nhìn bàn tay trống không của mình, rồi cau mày nhìn cô: Anh không có.  

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!