"Ông ấy đắn đo cả mấy ngày trời, không biết con gái thời nay thích gì, cuối cùng vẫn là mẹ giúp ông ấy chọn đấy."
Liễu Sương đành nhận lấy, nhưng cô cảm thấy món quà này quá nặng tình cảm, khiến cô có phần không biết làm sao.
Không ngờ, ngay sau đó, mẹ Liễu cũng đưa cho cô một chiếc hộp gỗ, bảo cô mở ra xem.
Cô hơi hồi hộp mở nắp hộp, bên trong là một chiếc khóa trường mệnh bằng bạc trông có vẻ đơn giản, mộc mạc.
Những thứ như thế này thường là trẻ nhỏ mới đeo, khiến cô không khỏi thắc mắc nhìn về phía mẹ Liễu.
Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của con gái, bà Liễu dịu dàng nhìn chiếc khóa trường mệnh, ánh mắt chất chứa hồi ức.
"Mẹ nhìn ra được con không thích những thứ quá phô trương."
"Chiếc khóa trường mệnh này có cùng kiểu dáng với cái con từng đeo hồi nhỏ, chỉ là mẹ thấy cái trước kia của con không còn trên người nữa..."
"Tặng con cái này cũng là mong con sau này luôn bình an, không còn xa cách với cha mẹ nữa."
Cô lập tức im lặng, không nói lời từ chối nữa mà trực tiếp đeo chiếc khóa trường mệnh lên.
Thấy vậy, mẹ Liễu mới nở nụ cười an lòng.
Liễu Sương chợt nhận ra rằng, so với cô, cha mẹ mới là những người đau khổ và dằn vặt nhiều hơn suốt những năm qua.
Cô không hề hay biết gì mà sống qua bao năm tháng, thậm chí kiếp trước cho đến lúc chết, cô cũng không hề biết được sự thật.
Không biết thì sẽ không cảm thấy đau đớn.
Nhưng cha mẹ cô thì khác, họ đã từng hy vọng rồi lại tuyệt vọng, năm này qua năm khác tìm kiếm cô, cho đến khi già yếu mà vẫn không thể gặp lại con mình.
So với những đau khổ mà cô phải chịu đựng ở nhà họ Tần, thì sự mất mát của cha mẹ ruột còn lớn hơn nhiều.
Nhưng may mắn là bây giờ cô đã trở về bên họ, gia đình đoàn tụ.
Vài ngày sau, cả gia đình họ cùng nhau lên đường trở về.
Lúc đến, Liễu Sương chỉ có một mình, nhưng khi trở về, bên cô đã có cha mẹ ruột ở bên.
Cha mẹ Liễu cũng không cảm thấy đi tàu hỏa là việc gì vất vả, ngược lại còn có chút hào hứng.
Trong lúc rảnh rỗi, họ tỉ mỉ tìm hiểu từng chút về cuộc sống trước đây của Liễu Sương.
Khi về đến thành phố nơi cô học đại học, Liễu Sương suy nghĩ một lúc, rồi quyết định gửi một bức thư cho Ninh Thần Sanh.
Cô biết rằng mình có thể tìm lại cha mẹ, hoàn toàn không thể thiếu sự giúp đỡ của anh ta, vì thế cô cần phải cảm ơn anh ta.
Trong thư, cô kể sơ lược về những trải nghiệm của mình trong suốt hành trình, cuối cùng mới viết thêm một câu.
[Ninh Thần Sanh, thật sự cảm ơn anh vì đã giúp đỡ tôi. Anh còn nhớ lời đã nói trước đây không? Giờ tôi không cần mối quan hệ đó nữa.]
Không lâu sau, cô nhận được thư hồi âm từ Ninh Thần Sanh.
Chữ viết trên đó ít ỏi, đúng với phong cách trước giờ của anh ta.
[Đã nhận được thư, chúc mừng em đạt được điều mong muốn.]
[Liễu Sương, chúc em cả đời bình an, vạn sự như ý.]
Ở mặt sau của bức thư, có một tờ đơn ly hôn được gấp gọn gàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!