Vừa nhìn thấy hình dáng đó, nước mắt mẹ Liễu lập tức trào ra.
"Quả nhiên, con chính là Sương Sương..."
Bà kể lại cho Tần Sương nghe rằng, lý do đặt cho cô cái tên này chính là vì vết bớt hình hoa mai ấy.
Năm đó, cha Liễu cảm thấy vết bớt này trông rất giống bông mai, liền liên tưởng đến con diều hoa mai mà ông từng trân quý.
Ban đầu định đặt tên con là Liễu Tranh, nhưng mẹ Liễu lại nghĩ ra một cái tên khác mềm mại hơn —— Liễu Sương.
"Nhưng tiếc là, những ngày vui vẻ chẳng kéo dài được bao lâu... Chỉ sau khi sinh con không lâu, gia đình đã gặp biến cố."
Mẹ Liễu thở dài, giọng nghẹn ngào, không thể nói tiếp, đành để cha Liễu lên tiếng.
"Nhà chúng ta trước đây làm ăn lớn, vì thế mà bị người ta ghen ghét."
"Cha mẹ buộc phải đưa con đến nhà họ Tần, khi ấy bản thân cha mẹ còn lo chưa xong, nào dám giữ con lại để liên lụy."
"Chỉ là... vốn dĩ nghĩ rằng nhà họ Tần là người đáng tin cậy, không ngờ rằng..."
Cha Liễu nhíu mày, cũng cảm thán về những năm tháng thăng trầm đã qua.
Nếu không phải vì tình cờ Tần Sương phát hiện ra sự thật, e rằng cả đời này họ cũng chẳng có cơ hội đoàn tụ.
Tần Sương do dự một lúc, cuối cùng vẫn quyết định không kể cho cha mẹ ruột nghe về những gì mình đã chịu đựng ở nhà họ Tần.
Cô biết, nếu để hai người tuổi đã không còn trẻ này biết được, chắc chắn họ sẽ đau lòng khôn xiết.
Nhà họ Tần có nhận quả báo hay không không quan trọng, cô không muốn cha mẹ ruột vì mình mà tức giận đến tổn hại sức khỏe.
Vậy nên, cô chỉ nói với họ rằng, do vô tình nhìn thấy giấy khai sinh, cô mới nhận ra mình không phải con ruột.
Cha mẹ Liễu hoàn toàn tin tưởng, lại tiếp tục ôm cô cảm thán một hồi lâu.
Sau những phút giây tâm sự, mẹ Liễu khẽ hỏi với ánh mắt đầy mong đợi:
"Sương Sương... con có muốn về ở cùng cha mẹ không?"
Bà không biết nội tình, cứ nghĩ rằng Tần Sương vẫn còn tình cảm sâu sắc với nhà họ Tần.
Vì vậy, bà vội vàng bổ sung:
"Nếu con không muốn cũng không sao, nơi này vĩnh viễn là nhà của con, bất cứ lúc nào cũng có thể về."
Nhìn thấy mẹ Liễu nói chuyện với dáng vẻ dè dặt như vậy, lòng Tần Sương chợt dâng lên một nỗi xót xa.
Cô vội vàng giải thích:
"Không phải đâu, mẹ... con đã đỗ đại học, bây giờ đang nghỉ hè nên mới có thể đến tìm cha mẹ."
"Bình thường con còn phải đi học trên trường nữa."
Cha Liễu lập tức tán thưởng:
"Đỗ đại học là chuyện tốt, làm cha mẹ sao có thể cản trở tiền đồ của con được!"
Ông và mẹ Liễu nhìn nhau, ngay sau đó liền quyết định:
"Con không đến được cũng không sao, cha mẹ chuyển đến đó là được!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!