Tần Sương há miệng, nhưng nhất thời không thể nói ra bất kỳ điều gì.
Dù sớm đã thất vọng về gia đình này, cô vẫn không thể hiểu nổi vì sao bản thân lại bị đối xử như vậy.
…Tại sao?
Cô mơ hồ hỏi:
"Từ nhỏ bọn họ chỉ nuông chiều Tần Uyển, tôi từng nghĩ là do tôi không đủ đáng yêu, hậu đậu vụng về…"
"Bán tôi vào nhà máy đen, ít nhất tôi còn có thể sống. Nhưng bọn họ không biết sao…"
Không biết rằng những người phụ nữ bị bán vào nông thôn sẽ có kết cục thế nào sao?
Nghe cô hỏi bằng giọng điệu đau đớn đến xé lòng, bàn tay siết chặt dưới gầm bàn của Ninh Thần Sanh khẽ run lên.
Trước đây anh ta chưa từng để ý đến chuyện này, nhưng bây giờ đã nhìn thấu tất cả.
So với tình yêu thương mà vợ chồng nhà họ Tần dành cho Tần Uyển, Tần Sương dường như không giống con gái ruột của họ!
Ngay cả khi bị đưa đến đồn cảnh sát thẩm vấn, mẹ Tần vẫn ngang nhiên lớn tiếng nói:
"Con gái do tôi nuôi lớn, chẳng lẽ tôi không thể giúp nó chọn một nhà chồng tốt?"
"Chỉ là cách làm không đúng, có đáng để các người bắt tôi không?!"
Tất cả những người có mặt nghe thấy lời biện hộ của bà ta, không ai là không cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.
Nghĩ mà thấy buồn cười, anh ta đã từng tin vào lời của vợ chồng nhà họ Tần, cứ ngỡ Tần Sương mới là đứa con được nuông chiều trong gia đình.
Tất cả những chuyện đã xảy ra, chẳng qua là do cô không chấp nhận việc cha mẹ bù đắp quá mức cho Tần Uyển, nên mới tỏ thái độ tranh giành tình cảm.
Đang trầm tư suy nghĩ, anh ta lại nghe thấy cô cất giọng yếu ớt:
"Ninh Thần Sanh, anh có thể giúp tôi một việc không?"
Trong lòng anh ta lóe lên vài suy đoán, liền đáp:
"Em nói đi, chỉ cần anh có thể giúp được."
Tần Sương khẽ mỉm cười, yếu ớt nhưng kiên định:
"Cũng chẳng có gì to tát…tôi chỉ hy vọng..."
"Anh có thể giúp tôi tách hộ khẩu ra khỏi nhà họ Tần không?"
Ninh Thần Sanh sững sờ, do dự gật đầu.
Thời nay, chuyện tách hộ đã không còn là điều cấm kỵ, nhưng vẫn có thể khiến người đời dị nghị.
Nhưng sau những chuyện đã xảy ra… bắt cô tiếp tục sống cùng họ, quả thật không thể nào chấp nhận được.
Nghĩ đến đây, anh ta trầm giọng nói:
"Em yên tâm nghỉ ngơi đi, chuyện này anh sẽ lo liệu."
Nói xong, anh ta không muốn chậm trễ dù chỉ một giây, lập tức xoay người rời khỏi phòng để thực hiện lời hứa.
Vừa đi đến cửa, bỗng nghe thấy cô gọi lại:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!