Lâm thị nhìn vị bá tước phu nhân đã đi, bà lại lấy khăn chấm nhẹ nước mắt, đau lòng nhìn nữ nhi, bà ân hận không thôi biết vậy đã để nữ nhi nhà bà ở nhà cho rồi.
Trời cũng đã dần tối, Nguyệt Cầm nghĩ cần thực hiện nhanh hơn, kẻo lại lỡ dở thời gian vàng ngọc, nàng liền đứng lên thưa với Lâm thị.
"Bá mẫu, con sợ tỷ tỷ lát nữa tỉnh lại sẽ bị lạnh người, để con đi tìm nha hoàn nấu cho tỷ tỷ một bát canh để cho ấm người"
"Con ngoan, bá mẫu cảm tạ con"
Nàng đứng lên thỉnh lễ rồi nhanh chân ra khỏi phòng, đám nha hoàn phía phủ bá tước còn đang bàn tán, nàng liền tiến đến sai đi nấu canh gừng cho tỷ tỷ, bọn chúng biết có chủ nhân nên không dám nói nữa.
Nguyệt Cầm nhớ phụ thân nàng đang ở cùng Trương lão gia tại sảnh phụ, nàng cùng tiểu Hồng đi tới đó, qua hai dãy nhà mới tới nơi. Từ bên ngoài cửa phòng khách, nàng nghe một giọng nói làm nàng không bao giờ quên.
Khăn lụa bị nàng vày vò cho nhăn nhúm lại, tên khốn Tạ Kỳ hắn đang ở trong.
"Ta không chấp nhận, Uyển Nhi đã đính ước với ta từ nhỏ, mọi thứ sao lại như vậy. Lâm bá phụ, bá phụ không thể thất hứa với nhà ta được"
"Bá phụ biết con khó chấp nhận, nhưng nay Uyển Nhi đã bị nam nhân khác ôm, thanh danh đã mất sạch, mà vị công tử kia cũng đồng ý muốn lấy nữ nhi nhà ta"
Trương lão gia chỉ còn biết ngậm ngùi nói cho Tạ gia thông cảm, mối hôn sự này đành chấm dứt vậy, Tạ An Thái nhìn nhi tử nóng giận mất kiểm soát, ông ta không khỏi nhíu mi khẽ nạt.
"Con thôi đi, sự việc đã thành ra như vậy, còn còn ép người ta làm gì. Lâm đại ca, đệ thấy như vậy cũng được, giờ thanh danh cô nương quan trọng hơn tất cả"
"Đa tạ đệ đệ đã thấu hiểu"
Tạ Kỳ không thể tin nổi nhìn phụ thân hắn, hắn đứng bật dậy lao ra khỏi phòng, Uyển Nhi vốn sẽ là thê tử của hắn, sao chỉ trong có một ngày mà cả hai đã không thể.
Tất cả là do tên Tề Vũ Huyền mà ra, nếu hắn không cứu nàng ấy lên thì đã không xảy ra cơ sự này, Tạ Kỳ đ.ấ. m mạnh tay vào cây cột, trên thân cột hằn lên vết nắm đấm.
Nguyệt Cầm nhìn thấy không khỏi cười thầm, nàng nhanh chóng ra hiệu cho tiểu Hồng bê bát trà nóng đi hướng ngược lại phía hắn, Tạ Kỳ vẫn đang tức giận không hề hay biết có người đi ngược lại.
"Ôí nô tì lỡ tay, xin công tử tha tội"
Hắn nhìn nha hoàn quỳ rạp dưới đất, không thèm để ý đến nàng ta, nhà hoàn vội ngẩng đầu rụt rè nói.
"Công tử hãy đi thay y phục, vết trà này đã loang ra rồi, để nô tỳ báo với Chu phu nhân một tiếng"
"Không cần, ngươi dẫn ta đi đến phòng thay là được"
Gác Xép Của Tiếu Tiếu
"Nô tì xin vâng, mời công tử theo nô tì"
Tạ Kỳ không mở thêm lời, nhìn vệt trà bẩn trên vạt áo cũng đi theo nha hoàn, đến một căn phòng khá sát hồ sen, hắn không khỏi ngẩn ngơ nhìn hồ nước.
Chỗ này cách không xa chỗ Uyển Nhi bị đuối, nếu hắn có mặt tại đó thì đã không có chuyện này rồi, cũng tại hắn muốn làm thân với những vị quan khác, hắn thật muốn g.i.ế. c c.h.ế. t tên Huyền Vũ đó.
"Công tử mời vào, nô tỳ đi sai người đem đồ tới ngay, công tử hãy ngồi đợi"
Hắn gật đầu đi vào phòng, trong phòng đốt hương ngào ngạt, có chiếc giường lớn rồi còn có cả rèm lụa mỏng manh, hắn thấy cổ họng hơi khô nên cầm ly trà ở bàn lên uống sạch.
Tạ Kỳ nhận ra không phải trà mà là rượu, hắn liền cầm cả bình lên uống cạn. Đây đúng là thứ hắn cần lúc này, hắn ngồi xuống bàn, thấy còn một bình nữa, hắn từ từ rót thêm ra uống.
Ở một dãy hành lang khác, Cao Đạm Nhã đang cảm thấy toàn thân bức bối, người khó chịu không thôi, nàng ta cần một nam nhân để giải khuây một chút. Nàng ta kéo tay một nha hoàn gần đó thầm thì to nhỏ với nha hoàn, tiểu nha hoàn hiểu ý chủ tử liền ra sân sau của phủ.
Tại sân sau của phủ bá tước, A Tiêu đang đứng sẵn tại đó để đợi thời cơ, lúc này tiểu nha hoàn kia tới thấy hắn liền vội chạy đến nói.
"Cô nương nhà ta muốn ngươi về phòng gấp, nhờ ngươi bê giúp chiếc tủ đồ"
"Được, vậy nhờ ngươi dẫn đường"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!