Chương 4: (Vô Đề)

Sáng hôm sau, Nguyệt Cầm ngồi tại phòng, nàng cầm từng chiếc bình lên ngửi, dưới đây là toàn bộ hương xuân dược, do đích thân nàng điều chế hương liệu này.

Cũng phải cảm ơn năm xưa nàng say mê chế hương hoa, vô tình tìm kiếm trong đống y thư cổ mà biết được loại hương này, chỉ cần đốt lên là trinh nữ cũng phát dục.

Cầm chiếc bình lên lắc qua lại, Nguyệt Cầm nở nụ cười hài lòng, đúng lúc này nhà hoàn Tiểu Hồng và tiểu Chu bước vào. 

"Cô nương, bọn muội đã hoàn thành xuất sắc mọi việc"

"Tiểu Hồng, muội nói ta nghe trước đi" 

"Muội nghe được, phủ Bá Tước Cao có một gian phòng, chuyên chứa nam nhân cho đại cô nương Cao Đạm Nhã, nó cũng khá gần hồ sen, chỉ cần đi 1 hành lang là tới"

"Sao muội lại biết hay vậy?"

"Còn không phải đám hạ nhân trong phủ sao, bọn họ chỉ cần ít tiền là nói hết"

"Thật sao, vậy muội thì sao, tiểu Chu có nhờ được tên gia đinh nào giúp chúng ta không?"

"Có muội nhờ được một tên, vừa cao to vạm vỡ, vừa cơ bắp rắn chắc, đảm bảo đại cô nương say mê, hắn tên A Tiêu"

"A Tiêu chính là tên tiều phu đó hả"

"Đúng rồi tiểu thư, hắn được đại cô nương nhà Bá tước mê đắm đã lâu, nàng ta cứ quấn lấy hắn đòi hoan ái. Hắn đã có thê tử yêu kiều, bản thân vốn không ưa gì đại cô nương kia, cảm thấy bản thân bị xúc phạm, nên nghe tin lập kế hoạch này hắn đồng ý ngay"

Ừ ta có biết hắn

Kiếp trước A Tiêu này bị đại cô nương bắt thành nam kỹ, lôi vợ con hắn ra chèn ép, hắn đành phải phục vụ nàng ta, sau hắn không chịu được nhục nhã mà tự sát.

Nguyệt Cầm gật đầu với sự chuẩn bị của hai nha hoàn, vậy là chỉ còn có hai ngày nữa thôi, nàng cầm giấy bút lên viết một lá thư gửi cho Uyển Nhi thông báo tình hình.

Đến chiều tối, nàng nhận được tin Uyển Nhi đáp lại, nở một nụ cười tươi như hoa, Nguyệt Cầm nắm c.h.ặ. t t.a. y lại, Tạ Kỳ cuối cùng thì đã đến lúc ngươi phải nếm sự đau đớn.

Sáng hai ngày sau, Nguyệt Cầm đang trang điểm chuẩn bị dự tiệc nhà bá tước, mẫu thân vào phòng nữ nhi xem xét, nhìn gương mặt sáng bóng, mịn màng, đôi mắt trong veo to tròn, thân hình đã dần nở nang của nữ nhi mà nàng hài lòng.

"Rất tốt, váy màu xanh cũng rất đẹp, còn nửa canh giờ nữa chúng ta đi, còn cài chút trâm hoa lên đầu cho thu hút"

"Con không thích, mẫu thân người để cho nữ nhi ít nổi bật thôi"

"Con nói cũng đúng, phụ thân con đã nhắm con cho một người, đích trưởng tử nhà Thái phó Dục Minh Thành là Dục Tông"

Nàng nghe thấy cái tên này, giật mình đến rơi cả trâm, sao tự nhiên kiếp này lại được mai mối với nàng. 

"Con sao thế? Không ưng sao"

"Nữ nhi đâu dám, chỉ là nữ nhi tò mò, sao phụ thân lại có thể có mối hôn sự này"

"Vốn cũng không thân với thái phó đâu, nhưng đột nhiên sáng hôm qua, Thái phó nói đích tử nhà ngài ấy, Thái úy Dục Tông cứ nhiên nói muốn định thân với nhà ta"

Kỳ lạ vậy sao, kiếp trước nàng chỉ biết Dục Tông này là cấp trên của Tạ Kỳ, bị hạ sát trên sa trường. Sau đó một thời gian nhà nàng mới bị ám hại, chẳng lẽ ngài ấy cũng, chắc không thể vì nàng có thân quen gì với ngài ấy đâu.

"Ta thấy sắp muộn giờ rồi, chúng ta khởi hành thôi"

Nguyệt Cầm vội vàng gạt bỏ suy nghĩ, đứng lên đi cùng với mẫu thân, cần tập chung vào việc hôm nay trước đã.

Phủ bá tước xa hoa không kém gì trong cung, nguyên đại sảnh đã chứa được đến gần cả trăm người, đá hoa lát cả ngoài cửa vào, tường sơn son thếp vàng, pháo hoa b.ắ. n từ cuối phố cũng nghe thấy.

Hạ nhân nô nức đón tiếp khách khứa giúp chủ nhân, tiệc mới toàn nhạc công danh giá thứ thiệt, bá tước phu nhân Chu Vân Phi, bà đi lại trong phòng, dặn lũ nhà hoàn mau gọi nữ nhi không lên nết ra khỏi phòng.

Chu bá tước cũng rất khổ tâm vì nữ nhi này, phu quân bà mất sớm, sau được thái thượng hoàng thương tiếc, phong cho danh bá tước, rồi lại được hoàng thượng quý mến.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!