Nàng ngẫm lại, rõ ràng có hậu thuẫn to lớn như vậy, ngại gì mà nhà họ Tạ không bành trướng, chẳng trách phụ thân nàng làm Hộ bộ tả thị lang, mà lời nói còn không bằng một quan Công bộ lang trung , tất cả là nhờ Tạ vương phi này giúp đỡ nhà họ Tạ.
"Lâm cô nương, phụ thân cô nương bị hàm oan như thế nào vậy? Cô nương có biết hay không?"
"Ta biết rất rõ, phụ thân ta vốn là quan Lễ bộ thượng thư, việc nhận hối lộ cống nạp muối của các chư hầu, là phụ thân ta bị tên Tạ An Thái ám hại.
Hắn dàn dựng lấy con dấu của phụ thân ta, tạo các giấy tờ hội lộ giả, các bên chư hầu nhận gửi hối lộ liền đem tội trạng đổ lên phụ thân ta, khiến nhà ta phải chịu tội.
Còn tên Tạ An Thái đó vừa có tiền lại lập công, được thăng chức lên làm Công bộ thượng thư
"Ra là vậy, năm đó phụ thân nàng cũng có nhắc đến, đột nhiên Tạ Thái An được thăng chức, cùng năm đó phụ thân nàng cũng được thăng lên làm thượng thư, chắc vì lý do đó tên Tạ Kỳ mới nghĩ mọi việc là do phụ thân nàng làm ra."Lâm cô nương, cả ta và cô nương gia đình đều bị tên này làm hại, bản thân phụ thân ta, đã làm quan gần 15 năm chưa có một lỗi lầm, nay lại bị vạch tội là vu oan cho mệnh quan năm xưa, chính là phụ thân của cô nương.
Cùng một cách thức và hắn đã thành công với cả hai nhà chúng ta, hiện tại hắn có thể được thăng lên làm Thái tể là thấp nhất, như vậy Tư mã Tề làm sao mà sống nổi dưới trướng của hắn.
Chưa kể bấy lâu nay, Đại học sĩ Tề Minh Triết phụ thân của Tề công tử, vốn từ lâu là cái gai trong mắt hắn, hắn đã muốn loại bỏ ngài ấy lâu rồi
"Uyển Nhi nghe vậy không khỏi sợ hãi, vậy chẳng phải nếu Tề Vũ Huyền lật lại bản án, thì nàng đã đưa chàng ấy vào cái c.h.ế. t hay sao, lần này người bật khóc lại là nàng, nàng khóc thảm thương, đau khổ ôm ngực."Trương cô nương là ta hại Tề công tử rồi, ta hại chàng ấy rồiLâm cô nương hãy khoan khóc lóc, ta chợt nhớ ra điều này, năm xưa ta cùng mẫu thân thường hay đến ngôi Đền này, tại đó có một vị đạo sĩ đắc đạo, ngài ấy thường ẩn trên núi cao, một lần vô tình gặp ngài đi hành khất, ta có dâng lên vị đạo sĩ đó một đĩa bánh.
Ngài ấy liền nhìn được nhân duyên và dặn ta sau này gặp họa sát thân, thì hãy lên núi tìm ngài. Cô nương, ta nghĩ ngài biết cách giúp chúng ta chăng
"Uyển Nhi nghe vậy liền ngừng khóc, vội vàng nắm lấy tay của nàng mà không khỏi mong chờ, có khi ngài ấy có cách giúp hai nàng thật."Vậy Trương cô nương, chúng ta cùng đi gặp đạo sĩ"
Dứt lời, Nguyệt Cầm tạm biệt gia quyến nằm chôn thây đất hoang, cùng dắt Uyển Nhi đi lên núi tìm đạo sĩ, đoạn đường vừa xa vừa gồ ghề trắc trở, dọc đường đi gặp rất nhiều ma quái hoành hành.
May mắn là do nàng hồi còn dương thế, có thói quen bố thí và cúng thí thực, nên không bị ma quỷ nào sinh sự bắt nạt, toàn được họ giúp chỉ đường dẫn lối.
Gần 7 ngày đi đường, các nàng cũng tới được chân núi cao, thậm chí các nàng còn nhìn thấy ánh hào quang của vị đạo sĩ phát ra, sáng chói tới mức các nàng không dám lại gần.
"Hai vị đã tới, ta chờ đã lâu"
"Đạo sĩ, xin ngài xót thương cứu lấy chúng tôi"
Vị đạo sĩ từ từ bước xuống, ngài giảm bớt ánh sáng từ cơ thể xuống, để các nàng có thể lại gần với ngài hơn, khi chỉ còn cách ngài có 3 bước chân, hai nàng vội quỳ xuống.
"Hai vị đây, tâm đầy oán hận"
"Bạch đạo sĩ, ngài trí tuệ thâm sâu, hẳn đã biết chúng tôi bị oan khuất"
"Theo nhân duyên các vị đúng là phải chịu chút oan khuất, nhưng không nặng thế này"
"Đạo sĩ trong tâm chúng tôi còn rất oán, hiện chỉ muốn sống lại cứu gia quyến mà thôi"
Ngài trầm ngâm một lát, rồi ngài nhìn vào Nguyệt Cầm và Uyển Nhi, ngài đặt tay lên đầu hai nàng, ngài cất giọng nói vừa trầm vừa ấm.
"Đây coi như là nhân duyên của hai vị"
Đạo sĩ vừa dứt lời, ánh sáng ấm áp bao phủ lấy hai nàng, luồng ánh sáng chói lóa làm cả hai nhắm chặt mắt lại, cả thân hình bay lên không trung, tiếng vị đạo sĩ vang vọng khắp nơi.
"Hai vị đã được nhìn trước tương lai, giấc mơ này là sự cảnh báo, hãy mau mau tỉnh giấc"
Tỉnh giấc, ngài nói tỉnh giấc là nàng đang mơ sao, vậy những gì xảy ra suốt thời gian qua là ảo ảnh. Đó là suy nghĩ cuối cùng của Nguyệt Cầm, trước khi toàn thân nàng tan rã.
Mọi thứ xung quanh nàng chìm vào bóng tối.
"Nào cô nương của ta, con mau dậy đi, ai đời như con, đi đền chùa cúng bái, mà lại mê ngủ triền miên thế này"
Là giọng mẫu thân nàng, Nguyệt Cầm bật dậy, nàng nhìn chằm chằm người trước mắt, thật sự là mẫu thân, mẫu thân còn sống, nàng nhào đến ôm chầm lấy mẫu thân, vừa khóc vừa nói.
"Mẫu thân, người còn sống, nhi nữ đã thấy người bị người ta ám hại, mẫu thân của con"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!