Chương 1: (Vô Đề)

Trời đổ mưa lớn, đường tối đen như mực, nước chảy xối xả tạt lên gương mặt nhỏ bé của Nguyệt Cầm, nàng đi vội vã, tay vẫn còn ôm tay nải nhỏ.

Tiếng vó ngựa phía sau tiến càng ngày càng gần, Nguyệt Cầm sợ hãi nhanh chân hơn, nàng thấy cả người lạnh buốt, tay chân tê cứng cả, nhưng nghĩ tới mạng sống nàng lại càng phải chạy nhanh hơn.

Đến gần một ngọn núi, có vài tảng đá lớn chắn ngang, Nguyệt Cầm quyết định trốn sau đó, tiếng sấm sét đánh lên liên hồi, tiếng vó ngựa chạy vút qua chỗ nàng chốn.

Nguyệt Cầm thở phào một hơi, chờ tầm 2 phút nàng mới đi ra, nàng bước nhanh chân đi về hướng ngược lại, đường vừa trơn vừa lầy lội làm chân nàng nặng như đeo chì.

Gần nửa canh giờ đi giữa núi sâu hiểm trở, cuối cùng nàng cũng thấy có một căn nhà hoang, nhìn chiếc khăn đỏ buộc bên ngoài, len lỏi chút ánh sáng tỏa ra từ căn nhà, Nguyệt Cầm mừng đến mức rơi nước mắt.

Đây chính là tín vật giữa nàng và Tạ Kỳ, phu quân nàng hẳn là đang chờ ở bên trong để cứu nàng.

Nguyệt Cầm mở cửa ra, bên trong Tạ Kỳ đã ngồi sẵn ở ghế, trên bàn còn có thanh kiếm, nàng khóc nấc vội hô tên hắn, nàng liền tiến lên phía trước tính ôm hắn.

"Phu quân, ta đã tới nơi rồi, bọn chúng đuổi theo ta quá là sát sao"

Nguyệt Cầm đột nhiên cảm thấy không ổn, phu quân nàng cả người toát ra toàn sát khí, ánh mắt hắn căm hận nhìn nàng khiến nàng sợ hãi lùi lại phía cánh cửa.

"Đuổi theo ngươi sát sao, vậy sao người lại còn sống được nhỉ? Đáng lẽ ra ngươi phải c.h.ế. t mới đúng chứ?"Phu quân, chàng nói gì vậy?Nói gì sao? Ta nhìn thấy ngươi còn sống mà không khỏi thất vọng, ta chỉ mong người bị bọn quan binh g.i.ế. c chết, như vậy tay ta đỡ phải vấy m.á. u của ngươi

"Nguyệt Cầm không thể tin nổi, mắt nàng mở lớn, bàng hoàng nhìn người trước mặt, hắn thấy nàng như vậy thì cười lớn."Ta vốn không định cho ngươi biết, để ngươi c.h.ế. t trong sự mơ hồ, nếu có kiếp sau nhà ngươi cũng không bám lấy ta mà đòi nợChàng nói gì vậy, ta không hiểu, phu quân làm sao vậy?Tất nhiên là ngươi không hiểu rồi, Uyển Nhi của ta đã c.h.ế. t rồi, ta cũng không còn cần gì nữa, giờ ta sẽ báo thù cho nàng ấyBáo thù gì vậy? chàng có nhầm lẫn gì chăng, ta đâu có biết nàng ấy là ai?Làm sao ngươi biết được, là nhà họ Trương nhà các ngươi dâng tấu sớ ám hại nhà họ Lâm, các ngươi vu cáo nhà họ Lâm nhận hối lộ muối, nhưng thực chất chính là nhà ngươi làm, khiến cả nhà họ Lâm bị lưu đày tháp cổ, bản thân Uyển Nhi bị bắt làm nha hoàn cho phủ nhà họ Tề.

tên Tề Vũ Huyền là kẻ háu sắc, hắn cưỡng ép Uyển Nhi, hắn làm nàng ấy phải tử sát để bảo toàn trinh tiết. Ngươi nói xem, làm sao ta không hận các ngươi cho được?Không, không thể nào, chàng nhầm rồi, phụ thân ta tuyệt đối không bao giờ làm như vậy?Không làm? Chứng cứ rành rành, chính tai ta nghe được từ miệng phụ thân ta, ông ấy nói tấu sớ đó ông đã cầm lên đọc hẳn hoi, nét chữ của phụ thân ngươi chẳng lẽ ông ấy lại nhận nhầm

"Nguyệt Cầm bàng hoàng, nàng không tin được, phụ thân nàng là quan thanh liêm, chắc chắn có gì đó khuất tất ở đây."Chắc chắn có sự hiểu lầm, chàng phải tin ta, ta sẽ hỏi phụ thân, điều tra lại cẩn thận trả lại sự trong sạch cho nhà taTrong sạch cho nhà của ngươi?

Nhà họ Trương nhà các người đã bị bắt giam hết rồi, chờ ngày mai xử trảm tất cả người nhà họ Trương, vừa ám hại quan triều đình, vừa nhận hối lộ buôn muối.

Ngươi nghĩ là ai đã khiến nhà họ Trương như vậy?

"Nguyệt Cầm liên tục lắc đầu, ánh mắt nàng tuyệt vọng nhìn hắn, vậy nhà nàng ra cơ sự này là do hắn ta sao, là hắn hại sao."Chắc ngươi đoán ra rồi nhỉ, ta cùng phụ thân ta rất vất vả, mới thu thập được đủ chứng cứ để tố cáo nhà các ngươi đó

"Gác Xép Của Tiếu Tiếu"Ngươi là tên khốn, ta sẽ g.i.ế. c ngươi

"Nàng rút cây trâm ra, lao đến phía hắn, đầu nhọn của cây trâm sắp chạm tới cổ họng hắn thì cơn đau nhói phát ra từ bụng nàng, m.á. u tươi đỏ thẫm tuôn ra, m.á. u nhiều tới mức nhuộm cả vạt váy của nàng. Nàng run rẩy nhìn xuống, thanh kiếm từ tay Tạ Kỳ từ từ rút ra khỏi bụng nàng."Người đáng c.h.ế. t phải là ngươi, giờ thì đi cũng họ tộc của ngươi đi

"Miệng nàng mấp máy như muốn nói gì đó, ánh mắt nàng trợn trừng nhìn hắn, cây trâm rơi xuống nền nhà một tiếng"keng", hai tay buông thõng, nàng ngã vật ra nền đất.

Máu đã lan ra một vùng nhỏ, Nguyệt Cầm cảm nhận được cái c.h.ế. t đang đến rất gần với nàng, đôi tay nàng lần mò đến gần chiếc trâm cài tóc. 

Đây là chiếc trâm mà mẫu thân tặng nàng hôm lễ thành thân, mẫu thân mong muốn nàng sẽ được phu quân yêu thương.

"Ta hận ngươi Tạ Kỳ, nếu có kiếp sau, ta quyết sẽ trả món thù này một cách sòng phẳng"

"Thế thì ta sẽ chờ ngươi Trương Nguyệt Cầm"

Tạ Kỳ nhìn gương mặt như hoa của nàng từ từ lạnh lẽo, tim hắn đột nhiên có chút nhói đau, nàng nằm đó dưới nền nhà. Sao hắn lại có cảm giác gì đó khác lạ, hắn nghĩ có lẽ là do hắn đã hoàn thành được tâm nguyện nên mới vậy.

Nguyệt Cầm c.h.ế. t không nhắm mắt, cơ thể nàng sau đó được hắn bọc lại bằng vải lanh, vác lên trên ngựa và được hắn giao cho quân binh để nhận thưởng.

Đám quân binh nhận lấy t.h. i t.h. ể từ tay Tạ Kỳ, bọn chúng không khỏi kinh ngạc, đây chẳng phải là vị phu nhân hắn hay sao, đám quân binh nhìn Tạ Kỳ bằng cặp mắt khác hẳn, chúng thầm thì với nhau hắn ta quả thật là một nam nhân m.á. u lạnh.

Nguyệt Cầm thấy xác nàng được ném ra bãi tha ma, dưới đó là mồ chôn tập thể, toàn bộ đều là gia quyến nhà nàng.

Nguyệt Cầm nhận ra phụ thân, mẫu thân, đại huynh, đại tẩu của nàng, nàng đau đớn gào khóc giữa không trung.

"Cô nương đừng khóc nữa, nhà ta cũng từng bị như cô nương, ta cũng rất đau khổ, nhưng chúng ta đâu thể làm gì khác"

Tiếng phát ra là oan hồn của một thiếu nữ, người nàng mặc đồ nha hoàn, gương mặt nàng tím lại như thiếu máu, Nguyệt Cầm đoán nàng c.h.ế. t ngạt liền cất tiếng hỏi. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!