Tác giả: Trần Mặc

Thái tử vén tấm khăn hỉ trên đầu ta, ghê tởm nói: “Thì ra người cứu Cô lại là một thứ xấu xí thế này?” Hắn nói nhìn ta một lần thôi cũng khiến hắn buồn nôn. Thái tử phi trách mắng ta là kẻ thô bỉ vô lễ, sai người đào đi xương đầu gối của ta. Lấy xương ấy nấu thành bát canh gửi đến biên cương cho cha mẹ ta. Trong suốt năm năm, ta không thể kéo cung dài, không thể lên lưng ngựa, cũng không còn được nhìn thấy đại mạc trường yên trong ký ức. Ngày cha mẹ ta treo cổ tự vẫn, ta đốt cháy Đông cung....