Chương 50: (Vô Đề)

Nhiễm Mặc Phong nằm ở trên giường, giật nhẹ người đang lo lắng ở trước mặt, nó lên tiếng:

"Phụ vương, con không đau." Đêm qua, mắt của nó lại đau, lần này so với mấy lần trước đau hơn rất nhiều.

Cả đêm qua, trong quân doanh đều có thể nghe thấy tiếng rống giận của Nhiễm Mục Lân đối với quân y.

"Phụ vương phái người đi kinh thành mời Tiết Kì đến đây." Nhiễm Mục Lân đứng dậy muốn đi gọi người, lại bị đứa con kéo lại.

"Phụ vương, con không đau."

Không cho phụ vương đi, Nhiễm Mặc Phong dụi dụi mắt, làm cho phụ vương tin tưởng nó thật sự không đau. Từ sau cái lần ở trong mộng nhìn thấy Tranh, nó liền cảm thấy ánh mắt bị đau có liên quan đến thân thế của nó, bởi vì sau mỗi lần đau, nó có thể nhìn xa thêm một chút.

Nhiễm Mục Lân nhăn mày thành chữ Xuyên, chòm râu trên má cùng khóe mắt mỏi mệt biểu lộ ra hắn một đêm không ngủ cùng khẩn trương. Đau ở người con, là đau ở trong tim hắn, nhất là khi con ẩn nhẫn nỗi đau, lại càng làm cho hắn đau lòng vạn lần.

Lại giật nhẹ phụ vương, Nhiễm Mặc Phong muốn phụ vương nằm xuống. Nhiễm Mục Lân ôm con nằm xuống, không ngừng hôn lên đôi mắt cùng hai gò má của con. Hắn có loại cảm giác vô lực thật sâu, mỗi lần con chịu đau đớn, hắn đều bất lực.

Đồng dạng là một đêm không thể ngủ được, Nhiễm Mặc Phong chống đỡ hết nổi, nằm ở trong lòng phụ vương dần dần thiếp đi. Nhiễm Mục Lân sửa kín chăn lại cho con, rồi nhắm mắt lại, tính toán cùng con ngủ trước một giấc, sau đó mới phái người đi kinh thành bắt người.

Trong lúc mơ mơ màng màng, Nhiễm Mục Lân cảm thấy mình không thể động đậy. Hắn miễn cưỡng mở to mắt, liền lọt vào trong tầm mắt là một hình ảnh làm cho trong lòng hắn hoảng sợ. Không trung âm trầm bao phủ lên chiến trường sát khí tận trời.

Ngựa chiến thét dài, binh sĩ không ngừng ngã xuống, còn có đầu, tay chân rơi rụng đầy mặt đất. Máu loãng chảy thành vô số con sông nhỏ, tiếng hô xung phong liều chết vang tận trời cao cùng tiếng binh khí va chạm nhau ở một nơi gần đó.

Hết thảy trước mắt đều nói cho Nhiễm Mục Lân biết, bản thân hắn đang đứng trên chiến trường.

Không đúng, hắn đang ôm con ngủ a, làm sao tới chiến trường, huống chi căn bản hiện tại không có chiến tranh! Nhiễm Mục Lân hướng chung quanh nhìn nhìn, muốn tìm hiểu nguyên do trong đó.

Sống ở biên quan nhiều năm làm cho hắn từ trong rung động lúc ban đầu rất nhanh tỉnh táo lại, hắn không rõ vì sao mình đột nhiên lại tới nơi này, nhưng trước tiên hắn cần tìm một nơi an toàn, rồi mới tìm hiểu chuyện gì xảy ra.

Giết!

Giết!

"Giết chết Quỷ tướng!"

Đột nhiên có người hô lên, tiếp theo vô số người gọi theo. Nhiễm Mục Lân lúc này mới phát hiện mọi người đều chạy về phía trung gian, thậm chí có rất nhiều người chạy vượt qua bên người hắn, nhưng không có một người nhìn đến hắn.

Nhiễm Mục Lân rốt cuộc nhịn không được mà rùng mình mấy cái, hắn đã chết sao? Nơi này là nơi nào, sao vậy hắn lại ở chỗ này?

"Giết chết Quỷ tướng! Bảo hộ Hoàng Thượng!"

"Giết chết Quỷ tướng! Bảo hộ Hoàng Thượng!"

Bên tai là một tiếng hô giết chết Quỷ tướng, nhưng Nhiễm Mục Lân không có lòng hiếu kỳ nhìn người nọ là ai. Hắn gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, theo trong đám binh sĩ chen chúc đi lên, chung quanh tìm kiếm thân ảnh đứa con.

Hắn vô duyên vô cớ tới nơi này, còn con hắn đâu? có ở chỗ này không?

"Phong Nhi! Phong Nhi!"

Không để ý nguy hiểm bị phát hiện, Nhiễm Mục Lân lớn tiếng gọi, không ai nghe cả, càng không ai phát hiện hắn, mọi người đều chạy về phía phía trước, hô to giết chết Quỷ tướng.

Cái này làm cho Nhiễm Mục Lân đang lo lắng run sợ

"lòng nóng như lửa đốt" thoáng an tâm một chút. Những người này căn bản nhìn không thấy hắn! Nhưng trong lòng hắn lại toát ra hàn ý nhè nhẹ, vì sao hắn lại ở chỗ này, không phải hắn vừa mới ôm con ngủ sao?

Nhìn lung tung quanh mình làm cho Nhiễm Mục Lân dần dần không thể bình tĩnh, nhất là khi hắn tìm không thấy con.

Nhiễm Mục Lân kiễng mủi chân, muốn từ giữa hàng ngàn hàng vạn binh sĩ đứng san sát nhau này tìm được đường ra, tìm một vòng, hắn phát hiện được một chỗ hổng, vội vàng chạy tới. Lúc này, tiếng gầm lên giận dữ cũng không quá xa truyền đến, hắn theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua, tiếp theo sợ ngây người.

Người kia là..... Nhiễm Mục Lân chỉ cảm thấy chỗ ngực có gió lạnh xuyên qua. Bị mọi người vây đổ chém giết không phải là quân đội gì, mà là một người. Trên người người nọ dính đầy vết máu cùng bùn đất, đã nhìn không ra diện mạo vốn có của y.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!