Chương 48: (Vô Đề)

Ra khỏi kinh thành, Nhiễm Mục Lân cũng không vội mang con quay về Nhân Xương, mà là vừa dạo chơi ngắm cảnh vừa chạy về Nhân Xương, tuy mùa đông của Bắc Uyên cũng không có nhiều cảnh đẹp để ngắm. Mùa đông của Bắc Uyên không giá lạnh như Sở Quốc, nhưng cũng không ấm áp như Vệ Quốc.

Khi mắt trời mọc cũng có một chút ấm áp, nhưng khi mây phủ dày cùng gió thổi qua, thì sẽ làm cho người ta cảm thấy cực kỳ lạnh lẽo.

Mấy ngày nay, khí trời của Bắc Uyên đều là âm trầm trầm, gió lạnh đến xương, may mắn hôm nay mặt trời cuối cùng cũng chịu nhô lên nhìn mọi người, Nhiễm Mục Lân hạ lệnh dừng lại cắm trại một ngày.

"Phong Nhi, gần đây có cánh rừng, chút nữa cùng phụ vương đi săn thú đi." Nhiễm Mục Lân đang cùng với các binh sĩ dựng lều trại, dừng một chút nói với con.

Nhiễm Mặc Phong cũng giúp tphụ vương dựng lều trại, gật đầu, nó không bao giờ cự tuyệt đề nghị của phụ vương.

"Vương gia, ngài mang thế tử điện hạ đi săn thú đi. Việc nhỏ này chúng ta làm một chút là xong ngay." Một gã binh sĩ lên tiếng, các binh sĩ khác cũng nói theo,

"Vương gia, ngài mang thế tử điện hạ đi hít thở không khí đi, khó được hôm nay trời tốt."

Các binh sĩ cùng phó tướng đều đuổi Nhiễm Mục Lân đi, hắn cười rộ lên:

"Ta sẽ săn vào con gà rừng, buổi tối sẽ có thịt ăn."

"Úc ~, buổi tối có thịt ăn a, Vương gia ngài mau đi a, đừng trì hoãn nữa." Vừa nghe có thịt ăn, các binh sĩ liền vui vẻ lên.

Nhiễm Mục Lân ôm con nhảy lên ngựa.

"Nếu ta trở về mà các ngươi chưa dựng xong, một người một trăm quân côn. Ha ha" Nhiễm Mục Lân cười nói, rồi vung roi ngựa, mang con chạy xa.

"Vương gia, nhớ phải săn nhiều nhiều một chút nha."

Từ xa, có người to lá gan gọi.

"Cái đám rùa con này."

Nhiễm Mặc Phong đã sớm quen với chuyện phụ vương cùng bọn thuộc hạ luôn hoà thuận vui vẻ, nó nghĩ làm sao săn thật nhiều gà rừng để đủ cho mọi người ăn.

Phong Nhi.

Phụ vương.

Đang nghĩ gì vậy? Ngựa dần dần chậm lại, Nhiễm Mục Lân cúi đầu nhìn con đang trầm tư.

Gà rừng. Ngửa đầu, thành thực trả lời.

Ha hả. Nhiễm Mục Lân dừng ngựa lại, nói,

"Đi bộ với phụ vương một chút đi, hai chúng ta đã lâu không đi dạo rồi."

Ân. Nhiễm Mặc Phong cực kỳ nghe lời.

Ôm con nhảy xuống ngựa, Nhiễm Mục Lân buông dây cương ra, để cho ngựa tự đi. Hắn dắt thủ con, chậm rãi đi về phía sâu trong cánh rừng.

"Phong Nhi, lần trước phụ vương để con ở lại kinh thành, một nửa là giấu con, một nửa là thật sự muốn con ở lại kinh thành học tập.

Ban đầu phụ vương tính để cho Phủ Khâu dạy con, thế nhưng hắn có quá nhiều việc trong quân đội, hơn nữa hắn giỏi về mưu quyền, nhưng ở trị quốc, trị quân đội còn có một ít khiếm khuyết, vì vậy phụ vương nói hoàng bá con tìm cho con một vị phu tử tốt, có thể dạy con một ít đạo lý trị quốc."

Nhiễm Mặc Phong dừng lại, mắt lộ vẻ khó hiểu, vì sao nó phải học đạo lý trị quốc? Tương lai nó muốn thành tướng quân giống như phụ vương, chỉ cần học binh pháp, võ nghệ là đủ.

Nhiễm Mục Lân sờ sờ đầu con, không có trả lời, đứa con từ nhỏ theo hắn mưa dầm thấm đất, hơn nữa thiên tư thông minh, là kỳ tài trong luyện võ, hắn cũng liền thuận theo ý của con, để cho con tập võ, học binh pháp.

Nhưng đêm đó, cái đêm con ở trong quân doanh Vệ Quốc, một loại tình tự mà hắn nghĩ mình chẳng bao giờ có – đó là sợ hãi, và giờ đây mỗi lần nhớ tới hắn vẫn thấy sợ hãi như cũ.

Tương lai, hắn không thể bình tĩnh mà nhìn con ra trận giết địch, nhìn con sẽ gặp phải các loại nguy hiểm chết người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!