Trong tẩm cung không người, Nhiễm Mục Lân ôm con nhắm mắt nghỉ ngơi. Tuy Tiết Kì miệng vàng đã nói con chỉ là đang ngủ say, thế nhưng một ngày con còn bất tỉnh, thì một ngày hắn cũng không thể yên tâm. Từ sau khi con bị thương nặng, thì bí ẩn trên người con càng đến càng nhiều.
Sau khi hắn nghe xong đều là cười trừ, cũng không để ý tới, không phải không muốn biết thân thế thật sự của con, mà là không dám. Trong lòng có người nói với hắn, một khi hắn biết rõ ràng thân thế của con, hắn sẽ vĩnh viễn mất đi con, đây là chuyện mà hắn tuyệt không thể chịu được.
Tất cả mọi người khó hiểu, vì sao hắn đối với một đứa nhỏ nhặt được lại yêu thương như thế, ngay cả hoàng huynh cũng thường thường hỏi hắn như vậy. Hắn cũng không giải thích, đây là chuyện giữa hắn và con, chỉ có hắn hiểu rõ con hắn là trân bảo như thế nào, là trân bảo duy nhất trên đời này.
Hắn sờ lên tay con, rồi ở bên tai con nói nhỏ:
"Phong Nhi, mau tỉnh lại, con chó con đáng ăn đòn này, muốn ngủ tới khi nào a?"
Phụ vương.
Bên tai là tiếng tim đập của phụ vương, còn có hơi thở quen thuộc của phụ vương. Ngay khi hết thảy điều này truyền vào trong lòng nó, Nhiễm Mặc Phong đột nhiên mở mắt, ngẩng đầu.
Phụ vương.
Nó đã trở lại.
Phong Nhi! Nhiễm Mục Lân đang nghĩ về con, thình lình nghe được tiếng kêu của con, nước mắt của hắn suýt nữa chảy xuống, hắn ôm chặt con,
"Con đã tỉnh! đã tỉnh!"
Phụ vương.
Nhiễm Mặc Phong cuối cùng cũng có thể nhìn thấy phụ vương, liền nắm chặt lấy xiêm y của phụ vương. Trước mắt tựa hồ lại nhìn thấy Tranh, trên người vẫn còn cảm giác đau đớn, mà nó lúc này lại nằm trong lòng phụ vương. Chẳng lẽ đó là mộng?
Phong Nhi?
Nhiễm Mục Lân thấy con thế nhưng lại ngẩn người, liền bất an kêu lên.
Phụ vương. Nhiễm Mặc Phong vươn tay ôm chặt phụ vương, thì thấy cổ tay trái của mình có hình xăm chim lửa chợt lóe lên rồi biến mất, vậy hết thảy vừa mới xảy ra đều không phải cảnh trong mơ. Nó nhắm mắt lại, hai tay dùng sức: Phụ vương. Nó đến tột cùng là ai?
Vì sao Tranh không nói cho nó biết?
Phong Nhi? Đối với đứa con đột nhiên tỉnh lại, rồi lại lộ ra biểu tình khác thường, Nhiễm Mục Lân cực kỳ khẩn trương.
Còn có đứa con tự nhiên vô duyên vô cớ mê man hết ba ngày, cũng làm cho hắn ẩn ẩn bất an cùng lo lắng.
"Nói phụ vương nghe xem, có phải thân thể không khoẻ? Con đã ngủ hết ba ngày."
Nên nói cho phụ vương thế nào đây? Hay là nên giấu phụ vương? Ngay khi đám dã thú kia há mồm muốn ăn nó, lòng nó tràn đầy ý nghĩ – tuyệt không thể chết. Nó vươn tay nghĩ muốn ngăn cản miệng của dã thú, thì ngay lúc đó chuyện làm cho nó giật mình đã xảy ra.
Con dã thú đó từ bộ vị miệng kéo dài chém thành hai nửa, một khắc đó, nó tinh tường cảm giác được có gió theo đầu ngón tay của nó thổi ra.
Thế nhưng nó không kịp suy nghĩ, những con dã thú khác bị chọc giận liền ùa lên. Nó muốn sống sót, nó muốn trở về gặp phụ vương. Tay nó xé nát cổ của bọn chúng, bụng của bọn chúng, thậm chí chặt đứt tứ chi của bọn chúng. Tay nó biến thành đao, thành kiếm.
Đoạn kiếm gãy kia nằm ở trong tay nó liền biến thành lợi khí có thể chặt sắt chém bùn. Mà nó cũng biết được lực lượng giấu ở trong cơ thể mình, theo như lời Tranh đến tột cùng là cái gì.
Phong Nhi?!
Tiếng gọi đầy khẩn trương, Nhiễm Mặc Phong ngửa đầu chăm chú nhìn phụ vương, ánh sáng đỏ trong mắt lóng lánh.
"Phong Nhi? Xảy ra chuyện gì?" Vuốt ve cặp mắt trong suốt kia, Nhiễm Mục Lân cố áp chế cảm xúc mà hỏi con, tuy trong lòng hắn đang cực kỳ lo âu về dị trạng của con.
"Phụ vương. Con đã trở về."
"Không thể bảo hộ phụ hoàng của ngươi, thì thà chết sớm đi."
Phụ hoàng mà Tranh nói là phụ vương. Nó không thể bảo hộ phụ vương, ở trong mắt Tranh thì thà chết đi. Nó không biết vì sao Tranh lại nói như vậy, nhưng hắn lại nói rất đúng. Nó luôn làm cho phụ vương lo lắng, cũng như không cách nào trợ giúp phụ vương được, càng đừng nói đến bảo hộ phụ vương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!