Chương 4: (Vô Đề)

Lâm triều, Nhiễm Mục Kì ngồi trên ngai vàng nghe chúng đại thần thượng tấu, y khóe miệng mang ý cười mà nhìn nhìn vị trí của Nhiễm Mục Lân, hôm nay nơi đó không có ai.

"Bệ hạ, Vệ Quốc ở biên cảnh tăng thêm hai mươi vạn binh mã, thẳng bức Nhân Xương, Quan Sư, Lạc Bắc của chúng ta, dã tâm của Vệ Quốc đối với Bắc Uyên đã hiển thị rõ ràng." Tể tướng Ngũ Vũ Khôn quỳ trên mặt đất thượng tấu.

Ngũ Vũ Khôn, phụ thân của hoàng hậu Ngũ thị, gần 50 tuổi, tiền trưởng vệ ngự phòng, chưởng quản điều hành binh mã của kinh đô.

"Vậy các vị ái khanh có cao kiến gì?"

Sắc mặt Nhiễm Mục Kì trầm xuống, ngồi thẳng người lại, hỏi.

"Theo thần thấy, chiến sự mặc dù hết sức căng thẳng, nhưng cử chỉ này của Vệ Quốc mang nặng tính uy hiếp hơn là xâm chiếm." Thái úy Trương Chiêu Xương nói.

Trương Chiêu Xương, phụ thân của Trương phi, ông ngoại của Nhị hoàng tử Nhiễm Lạc Tín, cùng Ngũ Vũ Khôn nắm giữ quan quyền ngang nhau.

"Nga? Dùng cái gì thấy được?" Nhiễm Mục Kì hỏi.

Bệ hạ, Trương Chiêu Xương đứng dậy, quỳ gối ở giữa sảnh nói, "Kim Quốc cùng Nam Quốc cho tới giờ vẫn luôn bo bo giữ mình, nhưng thần lại nghĩ rằng bọn họ chính là đang tìm cơ hội. Lãnh thổ này, Sở Quốc cùng Vệ Quốc đứng đầu, nhưng thực lực của Kim Quốc cùng Bắc Uyên cũng không thể khinh thường.

Nếu Vệ Quốc hướng Bắc Uyên xuất binh, Kim Quốc cùng Nam Quốc cũng rất có thể liên thủ đối với Vệ Quốc xuất binh. Môi hở răng lạnh, nếu Vệ Quốc lớn mạnh, Kim Quốc cùng Nam Quốc đồng dạng tránh không khỏi vận rủi.

Cho nên, Kim Quốc cùng Nam Quốc, nhất là Kim Quốc, phía trái là Vệ, phía phải là Sở, tuyệt đối sẽ không thể để cho một trong hai bên lớn mạnh vượt qua bên còn lại, chỉ có hai bên ức chế nhau, Kim Quốc mới an toàn.Cho nên...... Ngươi cho rằng Vệ Quốc chính là đang uy hiếp Bắc Uyên? Cũng không tính toán thật sự xuất binh?Vâng, thưa bệ hạ.

Thần nghĩ rằng, chúng ta nên phái người đi Vệ Quốc do thám, tìm xem ý đồ thật sự của Vệ Quốc là gì.Thần...... Không tán thành.

"Tể tướng Ngũ Vũ Khôn cũng quỳ ra giữa, nói:"Bệ hạ, lời nói của Thái úy tuy có lý, nhưng thần nghĩ rằng hành động lần này của Vệ Quốc không phải uy hiếp. Kim Quốc cùng Nam Quốc tuy rằng kiêng kị Vệ Quốc cùng Sở Quốc, nhưng đồng dạng cũng đối với Bắc Uyên ta thèm khát.

Kim Quốc địa thế hiểm trở, lương thảo thiếu thốn; Bắc Uyên ta đất đai phù sa, lương thảo phong phú. Vệ Quốc đối với Bắc Uyên xuất binh, Kim Quốc cùng Nam Quốc nếu thừa dịp này hiệp trợ Vệ Quốc, không những được trở thành liên bang của Vệ Quốc, tìm kiếm che chở, đồng thời cũng có thể phân chia đất đai của Bắc Uyên, chuẩn bị cho sự thống trị sau này.

Thiên hạ nhất thống, nghiệp lớn trăm năm, thần không nghĩ lần này Kim Quốc cùng Nam Quốc sẽ không bỏ qua cơ hội làm cho Bắc Uyên suy yếu.Thần đồng ý lời nói của Thái úy.

"Tư Đồ Bỉnh quỳ ra giữa, nói,"Vệ, Sở, Kim, Nam, Bắc Uyên mặc dù thường thường xung đột, dòm ngó lẫn nhau. Sở Quốc thực lực cực mạnh, có thể đánh bại Yến Quốc, nhưng cũng chỉ dám thu về làm thuộc địa, mà không dám sát nhập thành một phần của Sở Quốc.

Thiên hạ nhất thống, chiến sự không thể tránh né, khả Vệ Quốc tuyệt sẽ không tự chủ động khơi mào chiến sự, để chính mình rơi vào hiểm cảnh.

Vạn nhất thất bại, sẽ đánh mất đi thực lực chống lại Sở Quốc, cho nên Vệ Quốc sẽ không làm ra chuyện ngốc nghếch này.Thần đồng ý lời nói của tể tướng......

"Tư Mã Kiên quỳ ra giữa,"Từ khi bệ hạ đăng cơ tới nay, Vệ Quốc đã vài lần quấy phá dân chúng ở biên cảnh nước ta, mà Kim Quốc cùng Nam Quốc chưa bao giờ che dấu sự hâm mộ đối Bắc Uyên ta đầy lương thảo.

Lần này Vệ Quốc đột nhiên ở biên cảnh tăng thêm hai mươi vạn binh mã, nhất định đã có cách giải quyết ổn thỏa Kim Quốc cùng Nam Quốc, nếu không Vệ Quốc làm như vậy, sẽ chỉ khiến cho Kim Quốc cùng Nam Quốc cảnh giác.Thần đồng ý lời của tướng quốc......Thần đồng ý lời của Thái úy......

"Trong lúc nhất thời, hai phe – Tể tướng cùng Thái úy – bên nào cũng cho là mình phải, không ai nhường ai. Nhưng cũng có vài quan viên ngậm chặt miệng, bảo trì lặng yên."Diệp Khanh, ngươi nghĩ thế nào?

"Tại trong một mảnh ồn ào, Nhiễm Mục Kì hỏi người quỳ gối ở vị trí thứ hai từ trên xuống bên sườn trái ── Ngự Sử thái y Diệp Trung Tường."Lời nói của Tể tướng cùng Thái úy đều đạo lý.

Thần nghĩ rằng, không bằng nghe một chút ý tứ của Lân Vương gia. Vương gia hàng năm đóng ở Nhân Xương, đối với tình huống ở biên cảnh sẽ so với chúng ta hiểu biết hơn nhiều. Lúc này, đánh hay là không đánh, cần nên trưng cầu ý kiến của Vương gia.

"Hắn vừa nói xong, cả triều đình lập tức lặng im. Nhiễm Mục Kì mặt mang sầu tư, nói:"Mục Lân sớm không bệnh, muộn không bệnh, cố tình hôm nay lại bệnh.

"Trương Chiêu Xương nhìn Ngũ Vũ Khôn liếc mắt một cái, trong mắt đối phương hiện lên xấu hổ cùng ảo não. Chuyện trong cung không thể gạt được nhóm thần tử này, Nhiễm Mục Lân vì sao không vào triều, trong lòng mọi người đều rõ ràng."Chuyện này để trẫm cẩn thận nghĩ lại, Diệp Khanh nói đúng, trẫm hẳn là nên nghe một chút ý kiến của Mục Lân.

"Nhiễm Mục Kì đứng lên, đối người bên cạnh mình, nói:"Hỉ Nhạc, thái y mà trẫm phái đi xem bệnh cho Vương gia nói thế nào?Bẩm Hoàng Thượng, thái y nói...... Vương gia chính là bị...... Tâm bệnh.

"thanh âm Hỉ Nhạc không lớn, thế nhưng mọi người ở đây đều nghe được rành mạch, tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Ngũ Vũ Khôn."Tâm bệnh?

"Nhiễm Mục Kì kinh ngạc,"Đệ ấy làm sao lại bị tâm bệnh? Trẫm phải đi xem một chút.

"Nói xong, Nhiễm Mục Kì đột nhiên nhìn xuống phía dưới,"Không lâu sau Vương gia phải quay về biên quan, các ngươi đi cùng trẫm qua đó xem một chút, không thể để cho đệ ấy mang theo tâm bệnh mà quay về.Dạ, bệ hạ.

"Trên mặt Ngũ Vũ Khôn hiện lên mất tự nhiên, cúi đầu đi theo sau Nhiễm Mục Kì."Tằng Quyền, những thứ thuốc bổ, điểm tâm, kẹo còn có vải vóc này ngươi thay ta đưa đến vương phủ. Cùng Vương gia nói – việc thái tử vô lễ với thế tử, ta dị thường tự trách, mấy thứ này đều là ta vì Mặc Phong mà chuẩn bị, ta thay thái tử hướng thế tử bồi tội, sau này ta sẽ càng nghiêm quản giáo thái tử hơn, cũng thỉnh Vương gia không cần tức giận với chất tử nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!