Chương 36: (Vô Đề)

Chạy, chạy đến đâu đây? Phụ vương, phụ vương muốn thành thân. Chưa bao giờ nghĩ tới, chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày phụ vương sẽ thành thân, giữa nó và phụ vương sẽ có người khác chen vào. Phụ vương, chưa bao giờ lừa gạt nó.

Nhiễm Mặc Phong dừng lại, hỗn loạn không mục đích nhìn về phía trước. Bắt đầu từ cái ngày nó được phụ vương nhặt đó, nó cùng với phụ vương chưa bao giờ tách ra, nó nhớ rõ phụ vương đút nó uống sữa ngựa, nhớ rõ phụ vương dạy nó luyện công, nhớ rõ phụ vương nói – đôi mắt của nó là trân bảo đẹp nhất trên đời, cho nên phụ vương đặt tên cho nó là Mặc Phong ── đen như mực, đỏ như phong diệp.

Trời hoàn toàn đen xuống, mọi thứ bị cuồn phong thổi bay. Âm thanh nam nhân tê rống, nữ nhân thét chói tai vang vọng khắp mọi nơi, thế nhưng Nhiễm Mặc Phong hoàn toàn không nghe thấy.

Đỏ ửng trong mắt phải tán loạn, sợi tóc hơi hơi phiêu động, bông tuyết dừng ở trên người nó, nó cứ như pho tượng đứng yên ở nơi đó. Nó muốn gặp phụ vương, nó muốn quay về Nhân Xương, nhưng hôm nay, nó còn có thể trở lại bên người phụ vương không?

"Phong Nhi! Phong Nhi!"

Trong gió truyền đến tiếng gọi quen thuộc. Nhiễm Mặc Phong chậm rãi quay đầu nhìn lại, là phụ vương, là phụ vương đang gọi nó. Phụ vương.... sau khi phụ vương thành thân, nó nên đi nơi nào? Đã không có phụ vương, thì cũng sẽ không có Nhiễm Mặc Phong.

Phụ vương.... muốn thành thân. Nó không cần cái gì thế tử, không cần người khác có thích nó hay không, nó chỉ thầm nghĩ mình vĩnh viễn là Nhiễm Mặc Phong, là đứa con của phụ vương. Chính là hiện tại, phụ vương sẽ có đứa con của riêng mình, đứa con mang dòng máu của phụ vương.

Mà nó …. chỉ là một con quỷ có thể nhìn thấy Hắc Bạch Vô Thường.

"Phong Nhi! Con ở đâu? Mau trở lại, Phong Nhi!"

Thanh âm gọi tên nó vang vọng khắp nơi, cuồng phong thổi tắt tất cả nến trong cung. Tại trong bóng đêm vô tận, Nhiễm Mặc Phong tinh tường thấy được phụ vương, thấy được phụ vương đang gập thân mình ở trong gió lo lắng tìm kiếm nó.

Phụ vương muốn thành thân.

Nhiễm Mặc Phong sờ lên mắt phải, rồi nhìn chằm chằm thân ảnh phụ vương đang di chuyển gian nan ở trong gió. Nó đã đáp ứng với phụ vương – tuyệt không rời khỏi phụ vương. Phụ vương.... Vô luận phụ vương có thành thân hay không, vô luận sau này phụ vương còn cần nó hay không, nó đều là con của phụ vương.

Khi phụ vương đem nó từ trong vũng máu ôm vào vòng tay ấm áp, thì ấm áp đó đã khắc sâu lên trên người nó.

Ta là ai?

Phụ vương.

Phụ vương của ai?

Nhiễm Mặc Phong.

Đó là phụ vương của nó.

Gió bắt đầu nhỏ dần xuống, Nhiễm Mặc Phong chậm rãi hướng phụ vương đi đến, rồi sau đó bước chân của nó càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh. Nếu phụ vương không cần nó nữa, nó sẽ đi biên quan làm binh sĩ.

"Phong Nhi! Phong Nhi!" Nhiễm Mục Lân nóng lòng hô to, hắn mơ hồ cảm thấy khác thường lần này liên quan đến việc con bỏ chạy, thế nhưng không phải con đi thăm Nhiễm Lạc Nhân sao? Vì sao con lại bỏ chạy? Không đến tìm phụ vương của nó?

"Phong Nhi! Phong......" Nhiễm Mục Lân chung quanh gọi to, đột nhiên hắn quay đầu lại, trong bóng tối không thể thấy được bất cứ thứ gì, nhưng hắn cảm giác được con của hắn, con của hắn đang ở ngay tại đây!

Nhiễm Mục Lân mở to mắt, muốn từ trong bóng đêm có thể nhìn thấy con. Ồn ào chung quanh không ảnh hưởng gì đến hắn, hắn nghe được tiếng bước chân mà hắn cực kỳ quen thuộc đang chạy về phía hắn.

Một cái bóng đen nho nhỏ đột nhiên xuất hiện, Nhiễm Mục Lân theo bản năng liền vươn tay bắt lấy, đem người vừa đánh lên trên người mình, ôm chặt vào trong lòng: Phong Nhi!

Trong nháy mắt Nhiễm Mục Lân chạm tới con, hắn liền nhận ra con khác thường, hắn ôm chặt lấy con, vội vàng tìm căn phòng gần đó đi đến.

"Phong Nhi, xảy ra chuyện gì?"

Đứa con ôm hắn thật chặt, vùi đầu vào cổ hắn ── nhất định đã xảy ra chuyện gì.

Ngay khi Nhiễm Mục Lân ôm lấy con, cuồng phong liền ngừng lại, đại tuyết từ trời cao không ngừng rơi xuống, rất nhanh trên mặt đất liền phủ một lớp tuyết thật dày. Đèn cung đình rất nhanh được điểm sáng, mặc dù gió vẫn còn thổi, nhưng không giống như vừa rồi làm cho lòng người sợ hãi.

Tránh ở trong phòng dành cho quan viên nghỉ ngơi, Nhiễm Mục Lân cởi bỏ quần áo, đem đứa con cả người lạnh lẻo khóa lại trong lòng mình.

Hắn suy nghĩ vô số trường hợp, đều đoán không được đến tột cùng cái gì đã làm cho đứa con tức giận hoặc là ủy khuất đến như thế.

"Phong Nhi, có cái gì mà không thể nói với phụ vương?" Ở trong gian phòng yên tĩnh, Nhiễm Mục Lân dựa ngồi vào trên ghế nằm, cất tiếng hỏi con.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!