Nhiễm Mặc Phong quay trở lại là muốn biết Nhiễm Lạc Nhân đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Tuy Nhiễm Lạc Nhân bị bệnh quanh năm, nhưng sao lại không rõ Nhiễm Mặc Phong quay trở lại là vì chuyện gì, thế nhưng nó chỉ cầm tay đối phương cười ngây ngô, vừa ho vừa cười, cười đến nổi làm cho người ngồi ở trước mặt nó phải trầm mặt xuống.
Mặc phong...... Nhiễm Lạc Nhân cúi đầu gọi một tiếng, rồi nằm úp sấp lại trườn tới trước mặt Nhiễm Mặc Phong, kê mặt lên trên đùi Nhiễm Mặc Phong.
Nhiễm Mặc Phong vỗ vỗ mặt nó, muốn nó nói rõ.
Hì hì, Nhiễm Lạc Nhân ngửa đầu nhìn người đang mất hứng, nói,
"Sợ Mặc Phong cảm thấy bọn họ phiền phức nên huynh mới nói như vậy. Mặc phong, bọn họ đối với đệ hỏi đông hỏi tây, đệ không thích đúng không?"
Nhiễm Mặc Phong nhìn Nhiễm Lạc Nhân, vẫn lặng yên, nó quả thật không thích, nhưng người này lại mở miệng nói phụ vương đang đợi nó, là muốn kiếm cớ cho nó thoát thân?
"Chủ tử, nô tài thấy ngài mất hứng, liền thuận theo lời nói của điện hạ nói Vương gia đang đợi ngài. Nô tài lừa dối chủ tử."
Xích Đồng cùng Xích Đan quỳ xuống, tuy thời gian đi theo bên người chủ tử không lâu, thế nhưng vui buồn của chủ tử, bọn họ vẫn có thể nhìn ra được, cũng biết chủ tử không thích những người đó.
Nhiễm Mặc Phong cúi đầu nhìn Nhiễm Lạc Nhân vẫn đang nhìn nó cười cười, thần sắc không vui của nó dần dần thối lui. Thấy sắc mặt của nó dịu lại, Nhiễm Lạc Nhân kéo nó đến bên người mình, rồi mới xoay người ôm lấy nó, nhắm mắt lại.
"Mặc phong, nằm cùng huynh một lát."
Nó muốn ở cùng với Mặc Phong, thế nhưng hoàng thúc đã trở lại, nó lại thể nhược nhiều bệnh, không thể quấn lấy Mặc Phong mãi.
Ân. Nhiễm Mặc Phong đồng ý, rồi giương mắt nhìn Xích Đồng cùng Xích Đan vẫn còn đang quỳ trên mặt đất, nó nhướng mày một cái, hai người cười cười liền đứng lên.
Nhiễm Mặc Phong vẫn để cho Nhiễm Lạc Nhân nằm ở trên đùi mình, còn mình thì tựa vào đầu giường mà ngồi im. Nhiễm Lạc Nhân gối lên trên đùi nó rất nhẹ, hai má hóp sâu, sắc mặt cũng cực kỳ xấu, nhưng khóe miệng lại mang cười, ngủ say sưa.
Nhiễm Lạc Nhân ngủ, Nhiễm Mặc Phong ngồi im luyện công. Xích Đồng cùng Xích Đan canh giữ ở bên giường, hai người cũng lo lắng cho Nhiễm Mặc Phong suốt một đêm, nên cũng chưa ngủ được bao nhiêu, mà lúc này trong phòng lại cực kỳ yên lặng, làm cho hai người nhịn không được mà tựa vào bên giường ngủ quên.
"Lí mẫu, Nhân Nhi đã ngủ chưa?"
"Nương nương, vừa rồi điện hạ nói mình rất mệt, nên đuổi hết mọi người ra ngoài, hiện giờ trong phòng không có động tĩnh, sợ là đã ngủ. Hay để lão nô vào xem thử."
"Không cần, để cho nó ngủ đi."
Ngoài phòng truyền đến thanh âm của Nghiên phi đã rời đi cùng với Lí mẫu, thanh âm cực thấp, nếu không phải Nhiễm Mặc Phong tập võ từ nhỏ, thì căn bản sẽ không nghe được.
Ngoài phòng lại một trận im lìm, tiếp theo lại nghe thấy thanh âm đè cực thấp của Nghiên phi.
"Lí mẫ, khi nào thế tử đến thăm Lạc Nhân, ngươi bảo Đông Mai đi báo cho ta biết."
...... Nương nương?
"Ngày thường, Nhân Nhi nói thế tử làm cái gì, ngươi đều phải ghi nhớ."
Dạ, nương nương.
"Lí mẫu, Xích Đồng cùng Xích Đan mặc dù không tồi, nhưng chung quy vẫn là người của thế tử. Nó đã lớn, bên người nên có nô tài của riêng mình, ngươi cùng Đông Mai đến nội thị phủ, ta sẽ chọn cho Nhân Nhi hai tên nô tài, rồi ngươi mang bọn họ lại đây."
"Nương nương, việc này ngài nói cho điện hạ chưa? Vạn nhất điện hạ không thích."
"Nó sao có thể không thích? Ngươi đem bọn họ mang về đây, chờ Lạc Nhân tỉnh dậy, nói là do ta phái tới. Đêm nay Hoàng Thượng mở tiệc mời các sứ giả của các nước đến đây hoà đàm, ta phải qua đó, nếu không quá muộn, ta sẽ tới thăm nó."
"Nương nương, mấy ngày trước, ngài không đến thăm điện hạ, điện hạ rất buồn."
Nghiên phi nhìn về phía cửa phòng đóng chặt, hai tay ôm lấy bụng bầu đã ba tháng, thần sắc phức tạp.
"Ta đã biết. Lí mẫu, những lời ta vừa nói, ngươi phải nhớ kỹ."
"...... Lão nô nhớ kỹ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!