Chương 27: (Vô Đề)

Mười ngày sau, Nhiễm Mục Lân mang con trở lại kinh thành. Bắc Uyên không chỉ đánh lui Vệ Quốc, Kim Quốc, Nam Quốc cùng Sở Quốc xâm chiếm, thậm chí còn dẹp xong thành trì của Vệ Quốc, Kim Quốc cùng Nam Quốc, thần võ Đại tướng quân ── Lân thân vương Nhiễm Mục Lân lấy hơn mười vạn binh mã đả bại bốn mươi vạn binh mã của Vệ Quốc, bảo vệ Bắc Uyên, công huân hiển hách, toàn bộ dân chúng kinh thành ùa ra đường đón chào thần võ Đại tướng quân của bọn họ, cùng với đứa con của Đại tướng quân – có công lớn nhất trong thắng lợi lần này.

Tuy rằng dân chúng đối với chuyện Nhiễm Mặc Phong mới năm tuổi đi đốt lương thảo của địch doanh, đi ám sát tướng lãnh quân địch cũng không tin, nhưng bọn họ rất tin Đại tướng quân của bọn họ vì cứu Bắc Uyên mà có việc khó xử bên trong, bởi vậy dân chúng đều xuất ra rượu, gạo, trứng chim, hoa quả, đồ vật của nhà mình đưa cho những binh sĩ đi theo tướng quân trở về, cả kinh thành dào dạt không khí vui mừng khôn xiết.

Nhiễm Mục Lân cưỡi ở trên con ngựa màu đen cao to, đem đứa con khóa lại trong áo khoác rất dày của hắn, không cho những người khác rình xem.

Bắc Uyên vào tháng 12 đã vô cùng rét lạnh, Nhiễm Mặc Phong không rên một tiếng dựa vào trong lòng ngực dày rộng ấm áp của phụ vương, bên ngoài chiêng trống ồn ào, tiếng người rộn rã, lại chẳng có chút xíu gì ảnh hưởng đến nó.

"Phong Nhi, mấy ngày tới chắc chúng ta sẽ không quay về vương phủ được, phụ vương phải cùng hoàng bá con thương nghị việc hoà đàm.

Tiệc tối đêm nay khẳng định con sẽ không muốn đi, phụ vương đưa con đến chỗ Lạc Nhân, sau đó sẽ cho người đem thức ăn tối qua, khuya một chút phụ vương sẽ qua đó đón con, như vậy được không?Ân." Không biết Xích Đồng Xích Đan có bị thái tử khi dễ không?

Đối với đứa cháu Nhiễm Lạc Nhân này, Nhiễm Mục Lân chẳng có ấn tượng gì, chỉ biết là nó từ nhỏ đã mang bệnh, kỳ thật Nhiễm Mục Lân đối với mấy đứa cháu này cũng chẳng để ý, ở trong mắt hắn, mấy đứa nhỏ kia chẳng bằng một ngón tay út của con hắn.

Bất quá cũng có ngoại lệ, hắn đối với Nhiễm Lạc Thành lại thực để ý, vì sao? Chẳng vì sao cả, đơn giản là tên nhóc con đó luôn khi dễ con hắn, hắn đương nhiên sẽ ghi thù.

Sắp đến cửa cung, Nhiễm Mục Lân ôm con nhảy xuống ngựa, cách đó không xa, Nhiễm Mục Kì mang theo chúng thần đứng ở cửa cung chờ đón hắn.

Ngay khi thân ảnh Nhiễm Mục Lân xuất hiện ở trong tầm mắt của Nhiễm Mục Kì, nếu không phải phía sau còn một đám thần tử, y chắc chắn sẽ xông lên trước ôm chặt lấy Lân, ôm chặt lấy đứa nhỏ đang nằm trong lòng của Lân kia.

Không có gì có thể so sánh với đệ đệ bình an trở về.

"Thần Nhiễm Mục Lân khấu kiến bệ hạ, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Đi tới trước vài bước, Nhiễm Mục Lân đột nhiên quỳ một gối, trịnh trọng hướng về phía hoàng huynh làm một cái đại lễ.

"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Năm trăm binh sĩ đi theo Nhiễm Mục Lân trở về đồng loạt quỳ xuống, hô lớn vạn tuế. Trong lúc nhất thời, tiếng hô Ngô hoàng vạn tuế vang vọng khắp kinh thành.

Nhiễm Mục Lân một tay đỡ đứa con ở trong lòng, vẻ mặt kích động nhìn hoàng huynh đang đi nhanh về phía hắn. Nhiễm Mục Kì cũng đồng dạng kích động, vì đệ đệ của y bình an trở về.

Mục Lân!

Hoàng huynh!

Đứng lên, Nhiễm Mục Lân cởi áo khoác ra, lộ ra đứa con. Nhiễm Mục Kì vừa định ôm Nhiễm Mục Lân, vừa thấy được Nhiễm Mặc Phong, vươn tay đem nó đoạt lại đây, trách cứ nói:

"Phong Nhi, con một mình ra cung làm cho hoàng bá lo lắng gần chết, hoàng bá phải phạt con thật mạnh."

Lời nói nặng nề, nhưng chỉ có Nhiễm Mục Lân thấy được trong mắt y là nước mắt đang cố áp chế không cho rơi xuống.

"Hoàng huynh, bên ngoài gió lớn, về cung trước đi. Huynh muốn phạt sao thì phạt, lần này a, nó cũng đem đệ hù cho chết khiếp, hiện tại ba hồn mới trở về một nửa."

Đem đứa con ôm về lại, tiếp tục nhốt vào trong áo khoác, Nhiễm Mục Lân lo lắng xem xét sắc mặt hoàng huynh, xem thử y có khoẻ hay không, khi thấy sắc mặt y hồng nhuận, hắn mới thoáng yên lòng.

Nhiễm Mục Kì nhẹ cười, con ngươi lại trở nên mờ hồ, y xoay người lại đối với chúng thần nói:

"Hồi cung, vì Lân thân vương cùng thế tử mở tiệc đón mừng."

Dạ, bệ hạ.

Không nhìn Ngũ Vũ Khôn cùng Trương Chiêu Xương đứng ở ngay hàng đầu, Nhiễm Mục Lân đỡ Nhiễm Mục Kì lên xe, tiếp theo lên ngựa, cùng theo hoàng huynh tiến cung. Lúc này đây, Nhiễm Mục Lân mang theo tâm tình bất đồng dĩ vãng mà bước vào trong cung.

Mới từ trên người phụ vương đứng xuống, còn chưa đứng vững, Nhiễm Mặc Phong chợt nghe thấy hai tiếng thét chói tai.

Mặc Phong!

Chủ tử!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!