Chương 19: (Vô Đề)

"Bệ hạ, thần đã theo ý chỉ của bệ hạ, chuẩn bị tốt thọ lễ, đây là danh mục quà tặng, thỉnh bệ hạ xem qua."

Trên triều đình, Trương Chiêu Xương đem danh mục quà tặng trình lên, Hỉ Nhạc tiếp nhận dâng lên cho Kì đế.

Nhiễm Mục Kì nhìn lướt qua một lần, nhẹ cười:

"Xem ra Thái úy đã mất một phen tâm tư. Liền như thế đi."

Trương Chiêu Xương rất cao hứng.

Trong khoảng thời gian này, người bên Thái úy rõ ràng áp chế người bên Tể tướng. Các đại thần bình thường bảo trì trung lập, cũng bắt đầu nhìn ngó phỏng đoán.

"Vậy.... lần này ai muốn thay trẫm đi Vệ Quốc a?" Nhiễm Mục Kì hỏi, phía dưới nhất thời một mảnh im lặng.

Một lát sau, Trương Chiêu Xương thấy Ngũ Vũ Khôn cúi đầu không nói gì, gã mở miệng:

"Bệ hạ, thần tiến cử Chu Văn Bác. Chu Văn Bác nghiêm cẩn trầm ổn, rất thích hợp......"

Một gã nam tử quỳ gối gần cửa điện, nghe được lời nói của Trương Chiêu Xương, mặt lộ ra thần sắc vui mừng, bất quá gã lập tức nhịn xuống. Trương Chiêu Xương mạnh mẽ tiến cử môn nhân của mình, Ngũ Vũ Khôn vẫn không rên một tiếng.

Nhưng vào lúc này, ngoài điện truyền đến một mảnh ồn ào náo động, Nhiễm Mục Kì nhíu mày, Trương Chiêu Xương sắc mặt trầm xuống, nói:

"Chuyện gì tranh cãi ầm ĩ như thế."

Báo!!! Một người cả người đầy máu được hai gã thị vệ nâng tiến vào, cất tiếng khàn khàn nói:

"Bệ hạ! Tắc Dương tám trăm dặm cấp báo, Kim Quốc Viên Trì Chính dẫn tám vạn đại quân vào ngày mười bảy đánh lén Tắc Dương. Thành Tắc Dương bị phá, phòng giữ Ngưu Hiển chết trận, ba vạn quân coi giữ rút khỏi được hơn hai ngàn người! Người còn...... như ngọc nát." Trên mặt người này nước mắt cùng máu loãng đan xen lẫn nhau, nói xong, liền hôn mê.

Trong điện một mảnh yên lặng, Trương Chiêu Xương khiếp sợ cùng không thể tin, khóe môi gã run run, nhìn chằm chằm người chết ngất trên mặt đất. Ngũ Vũ Khôn cũng dị thường khiếp sợ, Kim Quốc cho tới bây giờ đều dị thường lặng yên, thế nhưng lại đánh bất ngờ Bắc Uyên.

Mà có vài nhân sau khi kinh ngạc qua đi, lập tức trở nên bối rối.

Hống một tiếng, trong điện nổ tung, lời rầm rì nổi lên tứ phía

Báo!!!

Lại một đạo thanh âm truyền đến, đồng dạng là một người toàn thân là máu nghiêng ngả lảo đảo vọt tiến vào, khóc ròng nói:

"Bệ hạ!! Nam Quốc đột nhiên phái ra sáu vạn binh mã vào đêm khuya tập kích Chiết Côn..... Lộ đại nhân cùng ba vạn tướng sĩ...... Toàn bộ hi sinh.... Bệ hạ......"

Ba!

Danh mục quà tặng trên tay Nhiễm Mục Kì bị y hung hăng ném lên trên mặt đất. Các đại thần trong điện, trừ bỏ vài vị trọng thần ra, toàn bộ lâm vào hỗn loạn. Kim Quốc cùng Nam Quốc thế nhưng đồng thời ra tay.

Ngũ Vũ Khôn nhìn về phía Trương Chiêu Xương sắc mặt trắng bệch, lưng hơi hơi thẳng lên..............

Cẩn thận xem xét bả vai chủ tử, Xích Đồng cực kỳ đau lòng:

"Chủ tử, vết thương lưu lại sẹo. Nô tài đi thái y viện tìm một ít dược cao tiêu sẹo."

Nhiễm Mặc Phong không lắm để ý, kéo áo lên: Không cần. Trên người phụ vương có rất nhiều vết sẹo.

"Chủ tử, ngài nghe Xích Đồng nói đi. Chờ khi Vương gia trở về, nhìn thấy trên người chủ tử có thêm vết sẹo, nhất định sẽ tức giận." Xích Đan đang trải giường chiếu cho Nhiễm Mặc Phong, mở miệng khuyên nhủ.

Nhiễm Mặc Phong kéo áo xuống, nhìn xem ấn kí L ở trên vai mình, nghĩ tới phụ vương, nhẹ nhàng gật gật đầu. Xích Đồng lập tức đi ra ngoài lấy dược cho Nhiễm Mặc Phong.

Luyện công xong, Nhiễm Mặc Phong lại thừa dịp bóng đêm theo ban công nhảy xuống đi tìm Nhiễm Lạc Nhân. Từ sau cái ngày nó cùng Nhiễm Lạc Tín đi đến Diên Viên, Nhiễm Lạc Nhân yêu cầu nó chỉ khi nào trời tối thì mới tới thăm mình, đối với chuyện này, nó không có gì dị nghị.

Ngẩng đầu nhìn Vô Tam điện cao ngất, Nhiễm Mặc Phong có chút kỳ quái, mỗi đêm người kia đều theo nó, nhưng đã hơn 10 ngày không có xuất hiện, và nó cũng đã hơn 10 ngày chưa thấy hoàng bá, chẳng lẽ hoàng bá bị bệnh? Nhưng nó không nghe Xích Đồng cùng Xích Đan nhắc tới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!