Chương 113: (Vô Đề)

Nhiễm Mục Lân cảm thấy mình như đang bị nhốt ở trong một cái hầm tối đen. Trong hầm chỉ có một mình hắn, hắn đi a đi a, vô luận đi về phía nào cũng không có điểm cuối. Hắn hét to lên, cũng không có ai đáp lại, lòng hắn nóng như lửa đốt.

Hắn muốn nói cho Phong Nhi biết – Vương Sung là phản tặc, để cho Phong Nhi phải cẩn thận, hắn còn muốn nói cho Phong Nhi biết – phụ vương không có việc gì, phụ vương chỉ là...... tìm không thấy đường ra.

Nhiễm Mục Lân biết mình không có chết, nếu hắn chết rồi, thì sao ý thức của hắn vẫn rõ ràng như thế này?

Thế nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hắn bị Vương Sung đánh lén, hắn tinh tường nhớ rõ mình bị mũi tên bắn trúng, nhưng ở trong căn hầm tối đen này, hắn trần trụi, cái gì cũng không có mặc. Hắn có thể nhìn thấy hai tay của mình, nhìn thấy thân mình không một chút thương tổn của mình.

Hắn không sợ con châu chấu Vương Sung này có thể gây nên sóng gió gì, hắn chỉ lo lắng cho hoàng huynh, lo lắng cho đứa con.

Ngay khi lòng hắn nóng như lửa đốt, không biết phải làm sao mới đúng, thì trong bóng tối hắn tựa hồ nghe thấy tiếng con đang gọi hắn. Cũng không quản mình đang trần trụi, hắn vừa hô to vừa chạy về phía phát ra thanh âm.

"Phong Nhi! Phong Nhi!" Phong Nhi, phụ vương không có việc gì, con ngàn vạn lần không cần làm ra việc gì ngốc a. Biết được hắn chết, con nhất định sẽ điên, sẽ chết.

Phụ vương......

Phong Nhi! Hắn thật sự nghe được tiếng của Phong Nhi! Phong Nhi......

Hắn cảm thấy uất nghẹn ngay trong lòng ngực cuối cùng cũng ói ra được.

Nhiễm Mặc Phong nhìn chằm chằm vào phụ vương, không dám nháy mắt. Phụ vương......

Phong Nhi, là Phong Nhi. Hắc vượt qua bóng tối, cố gắng mở to mắt, hai mắt mơ hồ, nhưng không cần thấy rõ, hắn cũng biết người đang ghé vào trên người hắn chính là đứa con bảo bối của hắn. Phong, Nhi......

Ánh mắt dị sắc tán loạn, Nhiễm Mặc Phong dùng sức ôm chặt lấy phụ vương, thân mình nó run rẩy kịch liệt.

Phụ vương...... Phụ vương, đã, đã, tỉnh ngủ.

Nhiễm Mục Lân chưa bao giờ suy yếu như thế này, hắn muốn ôm chặt lấy con, muốn nhìn con thật rõ, thế nhưng lại phát hiện mình chẳng có một chút khí lực nào, thậm chí ngay cả kêu tên con cũng phải cố hết sức.

Mục Lân...... Một đạo âm thanh mang theo nồng đậm khóc âm làm cho Nhiễm Mục Lân giật mình, từ từ quay đầu lại, trong mông lung, hắn thấy được hoàng huynh.

Nhiễm Mục Kì giãy khỏi vòng tay của Trú, bổ nhào vào bên giường, run rẩy sờ lên ánh mắt đã mở ra của Nhiễm Mục Lân:

"Mục Lân, Mục Lân, đệ đã tỉnh, đệ cuối cùng đã tỉnh, đệ......" Lời nói tiếp theo, y nói không nên lời.

Lúc Nhiễm Mục Lân ở trong hầm tối, hắn đã hình dung ra cảnh hoàng huynh và con sẽ có bao nhiêu thương tâm khi biết hắn chết.

Hắn há mồm, cố gắng một lúc lâu, cuối cùng cũng phát ra một tia thanh âm: Hoàng, huynh......

Nhiễm Mục Kì rơi nước mắt như mưa, y áp bàn tay đang run rẩy lên trên mặt hoàng đệ, quá độ thương tâm cùng quá độ vui mừng làm y mê muội, y muốn cười, thế nhưng khóe miệng lại không thể nhếch lên nổi.

Hai mắt hắn vẫn còn rất mơ hồ, Nhiễm Mục Lân giật giật ngón tay, Nhiễm Mục Kì lập tức cầm lấy tay hắn. Nhiễm Mặc Phong nằm ở trên người phụ vương không muốn rời đi, nó cầm lấy bàn tay còn lại của phụ vương.

Nhiễm Mục Lân cố gắng nhìn hoàng huynh và con một chút, rồi từ từ nhắm mắt lại. Dù sao cũng là người đã chết qua một lần, cho nên hắn cảm thấy vô cùng mỏi mệt.

Nhiễm Mục Kì không lên tiếng nữa, y nhìn gương mặt đang ngủ thật sự của hoàng đệ một lúc lâu, rồi buông tay ra.

"Đều, đi ra ngoài đi."

Nhiễm Mục Kì vừa vuốt mái tóc Nhiễm Mặc Phong, vừa bảo những người khác rời khỏi đây, để nơi này lại cho hai phụ tử đã xa cách lâu ngày. Những người khác liền hiểu ý, viên đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng được buông xuống, mọi người nhẹ nhàng rời đi.

Nhiễm Mặc Phong vẫn ôm lấy phụ vương, không nhúc nhích, nó ghé tai lên trên lòng ngực của phụ vương, cảm nhận rõ ràng nhịp tim đang đập của phụ vương –

"thình thịch, thình thịch, thình thịch, thình thịch"...... Phụ vương......

Tranh, có phải loại cảm giác này chính là thích không? Nếu trên đời này không có phụ vương, thì sẽ không có Nhiễm Mặc Phong, không thể rời khỏi, không thể bỏ đi.

Tranh, loại cảm giác này, có phải là thích?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!