11
Chẳng bao lâu, hôn sự giữa ta và thái tử được định đoạt.
Phụ thân tức giận đến không chịu nổi, cả ngày nhìn ta mà thở phì phò, trừng mắt khó chịu.
Ta lại vui vẻ đi qua đi lại trước mặt ông, cười nói:
"Ôi chao, phụ thân, người phải cẩn thận đấy nhé!"
Vừa nói, ta vừa lấy cây trâm vàng năm đó ra, đưa lên cổ mình mà làm động tác đe dọa.
Phụ thân lập tức rùng mình, âm thầm mắng một tiếng đồ điên, rồi chạy vội ra xa.
Gần đến ngày cưới, phụ thân bắt đầu yên tĩnh hơn, nhưng ta cảm nhận được ông đang âm mưu chuyện gì đó.
Quả nhiên, ngay trước ngày ta và thái tử thành hôn, ông đưa Cố Bảo Châu trở về.
Phụ thân nở một nụ cười, nói:
"Con dung mạo bình thường, không thể so với muội muội của con, người có vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành. Có nàng đi cùng con vào Đông cung, chắc chắn sẽ giúp con vững vàng ngồi lên vị trí thái tử phi."
Nhìn vẻ mặt chế giễu của ta, ông lập tức thay đổi sắc mặt, trở nên âm u, lạnh lẽo:
"Đừng quên, đây là món nợ con thiếu Cố Bảo Châu. Nếu không phải vì con, mẹ của nó cũng sẽ không chết. Nếu con không đồng ý, ta sẽ phanh phui mọi chuyện, để xem ai cũng đừng mong sống yên. Danh tiếng của con sẽ bị hủy hoại, con còn muốn cưới thái tử ư? Nằm mơ đi!"
Bây giờ, ông quả thật đã liều lĩnh, dám dùng lời uy h.i.ế. p ta.
Ta quay sang nhìn Cố Bảo Châu, cười nhạt:
"Ngươi muốn gả đi không?"
Ánh mắt nàng kiên định, từng chữ từng chữ đáp:
"Muội sẽ giúp tỷ, đảm bảo tỷ vững vàng ngồi ở vị trí thái tử phi trong Đông cung!"
Ta gật đầu:
"Được, vậy ngày mai ngươi sẽ theo ta xuất giá, làm thị thiếp theo ta."
Đã muốn chết, thì cứ để nàng toại nguyện.
Ngày hôm sau, Cố Bảo Châu mãi vẫn chưa đến.
Mãi đến khi Tạ Tấn đến trước tân phòng để rước dâu, nàng mới xuất hiện, vận một thân y phục trắng, không điểm trang phấn son.
Dáng vẻ nàng ung dung, một bộ xiêm y trắng tựa như tiên tử hạ phàm.
Nàng dịu dàng đứng bên cạnh ta, cúi người hành lễ với Tạ Tấn.
Giữa khung cảnh rực sắc đỏ, nàng như nổi bật khác thường.
Ánh mắt của mọi người vô thức dừng lại trên người nàng.
Ngoại trừ Tạ Tấn. Sắc mặt hắn khó coi đến cực điểm, ánh mắt nhìn Cố Bảo Châu như nhìn một kẻ đã chết.
Cố Bảo Châu không bỏ lỡ bất kỳ ánh mắt kinh ngạc nào của mọi người.
Nàng khẽ cong khóe môi, ánh mắt nhìn thẳng vào Tạ Tấn, như gửi gắm nỗi lòng, tình ý lộ rõ trong từng ánh nhìn, tựa như muốn nói ngàn lời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!