Hộp lễ trong tay Tạ Tấn rơi xuống đất, phát ra một tiếng bộp.
Tạ Giai cũng đứng khựng lại, vội vàng bước đến chắn trước mặt ta, ngăn ta lại.
"Những gì bọn họ nói có đúng không? Có phải… là vì ta không? Nam Sơ, ta…"
Ta tránh khỏi bàn tay đang vươn tới của nàng, quỳ xuống đất, dập đầu cầu xin.
"Công chúa, là do thần nữ si tâm vọng tưởng, thích huynh trưởng của người, là thần nữ không biết tự lượng sức. Thần nữ đã biết sai rồi."
"Công chúa, xin người tha cho thần nữ. Không lâu nữa, phụ thân sẽ gả thần nữ cho Trần đại nhân, rời khỏi kinh thành, sẽ không còn khiến người chướng mắt nữa."
Tạ Giai lớn tiếng kêu lên:
"Sao ngươi có thể gả cho loại người như vậy! Hắn có bao nhiêu tiểu thiếp trong hậu viện, lại còn hay đánh người. Ngươi làm sao có thể—"
Ta cắt ngang lời nàng bằng một nụ cười.
"Đây chẳng phải điều công chúa muốn thấy sao?"
Tạ Giai tức giận, nói:
"Đây không phải do ta sắp đặt! Ta và ngươi đã ở bên nhau bao nhiêu năm, từ lâu ta đã xem ngươi như bằng hữu. Sao ngươi có thể nghĩ như vậy về ta!"
Ta cười tự giễu, đáp:
"Thần nữ như cỏ dại trôi nổi, làm sao có thể làm bạn với công chúa? Có lẽ công chúa không phải là người khiến Trần đại nhân đến cầu hôn thần nữ, nhưng ai ai cũng biết công chúa ghét bỏ thần nữ, khinh thường thần nữ."
"Người là công chúa, là người được bệ hạ yêu thương nhất. Tự nhiên sẽ có người muốn đạp lên thần nữ để lấy lòng công chúa."
"Công chúa, bao năm qua thần nữ đã làm gì quá đáng chưa? Chỉ vì thần nữ yêu thích huynh trưởng của người mà đáng bị hành hạ như vậy sao?"
"Người có biết không, thần nữ vốn có thể gả cho một người phù hợp với mình, nhưng giờ thì sao? Mọi thứ đều đã bị hủy hoại, thần nữ chẳng còn gì nữa."
"Nếu người và huynh trưởng của người vẫn chưa hài lòng, vậy thì g.i.ế. c thần nữ đi."
Nàng ôm lấy miệng, nước mắt trào ra, mọi bất mãn vì những toan tính của ta trước đây, trong khoảnh khắc này, đều tan vỡ.
"Nam Sơ, không phải vậy! Ta không biết… ta không biết mọi chuyện lại thành ra thế này."
Nàng khóc, nắm lấy tay ta. Ta nghiêng người, tránh khỏi.
"Không sao cả. Không còn quan trọng nữa."
Ta nhấc chân, khập khiễng bước về phía xe ngựa. Từ đầu đến cuối, ta không hề liếc nhìn Tạ Tấn, người đang đứng đó với gương mặt tái nhợt, dù chỉ một lần.
Qua khe cửa sổ xe ngựa, ta nhìn thấy Tạ Giai đang khóc, chạy về phía Tạ Tấn. Nàng bất lực hỏi:
"A ca, là ta sai rồi. Ta phải làm sao bây giờ? Làm sao đây?"
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Tạ Tấn nhắm mắt lại, rồi mở ra, như thể đã hạ quyết tâm. Giọng nói lạnh lùng, trầm tĩnh vang lên:
"Làm sao ư? Kẻ nên c.h.ế. t thì nên để hắn chết. Ta muốn cưới nàng ấy!"
10
Phụ thân nghe nói Tạ Giai khóc, không cần hỏi nguyên do, vừa thấy ta về đến phủ, liền giáng cho ta một cái tát, ép ta quỳ xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!