Chương 4: (Vô Đề)

Ngũ công chúa lùi lại hai bước vì sợ hãi, nhưng rồi nhớ ra mẫu thân mình là hoàng hậu, nàng ta liền thẳng lưng, lấy lại tự tin. 

Thái tử đón lấy Tạ Giai, sau đó chìa tay ra định kéo ta lên. Nhưng lúc đó, ta đã kiệt sức, ngã xuống tảng đá bên bờ hồ, cánh tay kêu rắc một tiếng, gãy lìa. 

Thái tử lập tức nhảy xuống hồ, đích thân đưa ta lên. 

Hoàng thượng tra hỏi cung nữ và thái giám có mặt tại hiện trường, một cung nữ run rẩy khai báo: 

"Là ngũ công chúa không cho chúng nô tỳ cứu người. Nếu cứu sẽ bị đánh chết. Chúng nô tỳ không dám trái lệnh ngũ công chúa." 

Thái tử lạnh mặt, sải bước đến trước ngũ công chúa, giáng một cái tát mạnh vào mặt nàng ta. 

Sau đó, thái tử quỳ xuống trước hoàng thượng, nói lời thỉnh tội: 

"Phụ hoàng, là nhi thần lỗ mãng. Phụ hoàng, mẫu hậu đã qua đời. Nếu không nhờ Cố cô nương bất chấp hiểm nguy, nhảy xuống hồ cứu Gia Gia, e rằng giờ đây Gia Gia đã sớm đi theo mẫu hậu." 

Hoàng thượng đỡ thái tử dậy, ánh mắt đầy vẻ áy náy. Người hạ lệnh phạt ngũ công chúa cấm túc một năm, cắt giảm phân lệ còn một nửa. 

Sau khi thái y nối lại xương cho ta, thái tử cho lui hết hạ nhân, tự mình bưng thuốc đến. 

Hắn dịu dàng thổi nguội bát thuốc, nói: 

"Cố cô nương, hôm nay thật nhờ có nàng ra tay giúp đỡ, Gia Gia mới được bình an. Nàng đã cứu Gia Gia, phụ hoàng nhất định sẽ ban thưởng cho gia tộc Cố thị." 

Ta khẽ đáp: 

"Nếu thực sự có thưởng, không biết có thể ban thưởng cho đệ đệ của thần nữ không?" 

Thái tử có chút nghi hoặc nhìn ta. 

Ta cười buồn, đáp: 

"Thần nữ không dám giấu giếm điện hạ. Phụ thân của thần nữ ở ngoài đã có con riêng. Sau khi mẫu thân qua đời, thần nữ và đệ đệ may nhờ cữu cữu và cữu mẫu chăm sóc, được ở tại phủ Tuyên Bình hầu. Đệ đệ còn nhỏ, dù được cữu cữu và cữu mẫu quan tâm, nhưng lòng thần nữ vẫn không khỏi lo lắng." 

Lời vừa dứt, nước mắt ta rơi xuống từng giọt. 

"Thần nữ và đệ đệ là chỗ dựa duy nhất của nhau. Thần nữ không yên tâm về nó. Nếu thần nữ thực sự được ban thưởng, không biết hoàng thượng có thể ban phần thưởng đó cho đệ đệ thần hay không, để cữu cữu và cữu mẫu thêm phần coi trọng nó." 

Ánh mắt thái tử hiện lên vẻ phức tạp.

Hắn đặt bát thuốc xuống, đưa khăn tay cho ta, đôi mắt cũng thoáng xúc động. 

Năm nay hắn mười ba tuổi. Năm tiên hoàng hậu qua đời, hắn và ta cùng tuổi, đều bảy tuổi. 

Bảy tuổi, hắn phải dẫn theo Tạ Giai còn ngây thơ chưa hiểu sự đời, sống trong thâm cung. 

Một mặt phải đối phó với sự chèn ép từ các phi tần, một mặt phải chăm sóc, bảo vệ an toàn cho Tạ Giai, lại phải làm tròn trách nhiệm của một thái tử, không dám lơ là việc học hành dù chỉ một chút. 

Chỉ cần sơ suất, thái tử vị có thể bị mất bất cứ lúc nào. 

"Cố cô nương, Nam Sơ, ta có thể gọi nàng như vậy không?" 

Ánh mắt ta cụp xuống, hàng mi khẽ run, nơi khóe mắt còn vương giọt lệ. Ta ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt đầy mơ hồ. 

"Nam Sơ, đừng khóc nữa. Sau này, ta sẽ thay nàng chăm sóc đệ đệ của nàng ở ngoài cung, còn nàng hãy thay ta chăm sóc Gia Gia trong cung, được không?" 

Đôi mắt ta sáng lên, ngạc nhiên vui mừng hỏi: 

Điện hạ, thật sao? 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!