Chương 3: (Vô Đề)

Ngày đầu vào cung, ta bị phạt quỳ. 

Lý do: Dung mạo xấu xí. 

Ta mỉm cười quỳ xuống tạ ơn. 

Ngày thứ hai, ta bị phạt chỉ được đứng bằng chân trái suốt một canh giờ. 

Lý do: Chân phải bước vào cửa cung trước. 

Ta mỉm cười quỳ xuống tạ ơn. 

Ngày thứ ba, ta bị phạt đứng dưới ánh nắng đọc sách. 

Lý do: Ta quá chướng mắt. 

Ta vẫn mỉm cười quỳ xuống tạ ơn. 

Công chúa nằm trên ghế dài dưới bóng cây bên cạnh ta, ăn điểm tâm và uống trà. 

Ánh nắng ban trưa đặc biệt gay gắt, ta bị phơi nắng đến ngất đi, được thái tử cứu. 

Khi ta tỉnh lại, thái tử đang quở trách Tạ Giai. 

Ta cố nhịn cơn chóng mặt, cảm giác khô khát trong miệng, quỳ xuống dập đầu nói: 

"Là do thần nữ làm hỏng vật dụng của công chúa, công chúa mới phạt thần nữ." 

Tiếng quở trách của thái tử chợt im bặt, Tạ Giai mím môi, quay mặt đi. 

Thái tử bất đắc dĩ nhìn nàng, khẽ gõ vào trán nàng, nói: 

"Nàng ấy không phải nha hoàn trong cung của muội. Nàng ấy là bạn đọc của muội, là nữ nhi của đại thần triều đình. Mẫu thân nàng ấy là đích nữ của Tuyên Bình hầu, phụ thân là phó sứ Cố gia. Muội làm sao có thể vô lễ như vậy!" 

Tạ Giai bĩu môi, nói: 

"Chỉ là nhi nữ của một quan tứ phẩm, có gì đặc biệt chứ? Ta phạt thì phạt thôi!" 

Tạ Giai. 

Thái tử giận dữ, hạ thấp giọng nói: 

"Mẫu thân nàng ấy mới qua đời không lâu, muội đối xử tốt với nàng ấy một chút. Nàng ấy cũng giống muội, không còn mẫu thân, muội phải hiểu nỗi đau trong lòng nàng ấy." 

Tạ Giai lúc này mới không tiếp tục cãi lại, ánh mắt nhìn ta cũng trở nên hòa nhã hơn. 

Thái tử nhẹ nhàng đỡ ta đứng dậy, mỉm cười nói: 

"Được rồi, cô nương hãy nghỉ ngơi trước đi. Nóng trong người chưa tan, ta đã bảo thái y kê phương thuốc cho cô nương. Giai Giai chỉ là có chút bướng bỉnh, bản tính không phải người xấu, cô nương đừng oán trách muội ấy." 

"Điện hạ đối đãi với thần nữ rất tốt." 

Kể từ ngày hôm đó, Tạ Giai vì thấy ta cũng giống nàng, mất đi mẫu thân, nên không làm khó ta nữa. 

Cũng không còn tùy ý phạt ta như trước. 

Hằng ngày, ta theo sau nàng đến học đường. 

Hoàng thượng vì thương xót Tạ Giai tuổi còn nhỏ đã mất mẹ, nên hết mực yêu chiều, cho nàng cùng các hoàng tử học tập. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!