Chương 10: (Vô Đề)

12

Sau khi ta thành thân với Tạ Tấn. 

Vào mùa hạ, Giang Nam xảy ra nạn lũ lớn, rất nhiều bách tính phải rời bỏ quê hương, lâm vào cảnh màn trời chiếu đất. 

Dưới danh nghĩa thái tử phi, mỗi ngày ta ra ngoài phát cháo cho dân. 

Ta cùng các quan viên xây dựng nhà ở cho người dân vùng bị thiên tai, an bài những nữ nhân lưu lạc vào phòng nhuộm hoặc xưởng dệt, để họ học một nghề có thể nuôi sống bản thân. 

Ta mang thai, dù tháng còn nhỏ. 

Trong một lần ra ngoài, ta thấy một đứa trẻ đang đi giữa đường, một chiếc xe ngựa lao thẳng về phía nó. 

Ta vội chạy đến cứu đứa trẻ, nhưng lại mất đi đứa con trong bụng mình. 

Đứa trẻ đó là cháu trai út của đương triều Thái phó. 

Nhờ việc này, Tạ Tấn nhận được sự quý trọng từ Thái phó, các phu nhân trong môn sinh của Thái phó cũng mang lễ vật đến Đông cung thăm ta. 

Tạ Tấn ngày càng thể hiện sự thông minh, càng trở nên ôn hòa, nho nhã, mang dáng dấp của một quân tử và thái tử mẫu mực. 

Chỉ trong thời gian ngắn, hắn đã nhận được lòng dân và sự ủng hộ của nhiều quan viên trong triều. 

Tạ Tấn đích thân thay thuốc cho ta, ánh mắt đầy đau lòng khi nhìn thấy vết thương lớn trên người ta. 

"Nam Sơ, nàng chịu khổ rồi. Sao nàng có thể liều lĩnh như vậy chứ?" 

"Điện hạ, không sao cả." Ta khẽ hôn lên má hắn, tựa vào lòng hắn. 

"Điện hạ là phu quân của thiếp, cũng là thái tử. Thiếp tất nhiên phải làm tròn trách nhiệm của một thái tử phi. Vì phu quân, dù có c.h.ế. t thiếp cũng không oán." 

Hắn nắm c.h.ặ. t t.a. y ta, ánh mắt thâm tình: 

"Không, Nam Sơ. Sự an nguy của nàng mới là quan trọng nhất. Sau này không được làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa." 

"Ta cảm ơn nàng, vì đã luôn ở bên cạnh ta. Nàng là người thê tử duy nhất của ta trong đời này." 

Đệ đệ ta, người đang học tại Quốc Tử Giám, chạy đến. 

Đệ ấy mang theo một con gà rừng, bảo rằng để bồi bổ cho ta. 

Đệ ấy nhìn ta, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt tràn đầy lo lắng. 

Ta nhìn thấy đệ giờ đã lớn khôn, trở thành một thiếu niên, trong lòng không khỏi cảm thấy an ủi. 

Trong phòng chỉ còn lại ta và đệ đệ. 

Đệ ấy lặng lẽ nhìn ta. 

Một lúc lâu sau, đệ đệ ta run rẩy, mang theo tiếng nức nở nói: 

"A tỷ, ta sẽ chăm chỉ học hành, ta sẽ thi đỗ cao, ta sẽ trở thành chỗ dựa của tỷ, sẽ vì tỷ mà chống đỡ cả bầu trời." 

"Tỷ nhất định phải tự chăm sóc tốt cho mình, yêu thương bản thân, đừng để mình bị tổn thương." 

"Ta không muốn tỷ lấy thân thể của mình ra làm đánh đổi. Nếu thật như vậy, thà rằng năm đó ta c.h.ế. t đi còn hơn." 

Đệ đệ của ta, trước mặt đệ, lớp ngụy trang suốt bao năm qua cuối cùng cũng không thể che giấu. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!