Chương 6: (Vô Đề)

Một tia tham vọng lóe lên trong lòng ta, nhưng rồi nhanh chóng vụt tắt.  

Ta đâu xứng mơ tưởng đến hắn? Chỉ một suy nghĩ như thế thôi cũng đã là xúc phạm.  

"Tiểu thư có muốn ra phía trước nói một lời không?" Phán Nhi hỏi nhỏ.  

Ta nhướng mày nhìn nàng: Ta đã tỉnh chưa?  

Phán Nhi hơi ngạc nhiên trong chốc lát, rồi bình thản đáp:

"Tiểu thư vẫn đang hôn mê."  

Ta khẽ cười với nàng.  

Khả Nhi mang thuốc vào, ta cố kìm nén vị đắng mà nhấp từng ngụm nhỏ.  

Thế tử gia…  

"Thư Nghiễn, người của thế tử, đang canh chừng ở bên ngoài."  

Thế tử đến Giang Châu chắc chắn không chỉ để ngao du sơn thủy.  

"Về thương tích của ta, đại phu nói thế nào?"  

"Vết thương đã tổn hại nội tạng, cần được tĩnh dưỡng, nếu không sẽ để lại di chứng."  

Ta biết rồi.  

Mấy cái tát và cú đá này suýt nữa đã lấy mạng ta, liệu có thể coi là đã trả hết ân tình sinh dưỡng không?  

Nếu thật sự có thể… thì tốt biết bao.  

07

"Tạ Di, ngươi cút ra đây, đồ tiện nhân vô liêm sỉ..."  

Tiếng mắng chửi của đích tỷ từ bên ngoài truyền vào.  

Phán Nhi cau mày, liếc nhìn ra cửa rồi hỏi:

"Bên ngoài có hai bà tử canh gác, nàng ta không vào được. Tiểu thư có muốn nô tỳ ra đuổi nàng ta đi không?"  

Ừ.  

Phán Nhi đáp lời rồi bước ra, lạnh giọng quát:

"Tiểu thư nhà ta đang say ngủ, câm miệng ngay."  

"Ngươi là cái thá gì, đồ nô tài chó chết..."  

"Chặn miệng nó lại, lôi ra tiền sảnh giao cho Thư Nghiễn. Là người trong nhà thì phải có hiếu, cha mẹ còn đang quỳ, sao nàng ta có thể đứng ngoài ung dung? Lẽ ra nàng ta cũng phải quỳ cùng để thể hiện lòng hiếu thảo mới đúng."  

Ưm... ưm...  

Ta dựa vào đầu giường, nín thở lắng nghe động tĩnh bên ngoài.  

Thì ra được người khác che chở lại là cảm giác dễ chịu đến vậy.  

Đợi Phán Nhi quay vào, ta chân thành cảm tạ nàng.  

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!