Đích mẫu sợ đến tái mặt, môi mấp máy, cuối cùng cúi đầu, đáp khúm núm:
"Bà dạy rất phải. Ta nhất định sẽ tìm cho con bé một mối hôn sự tốt, gả đi cho đàng hoàng."
"Vậy thì xin phu nhân hãy nhanh chóng thu xếp, để sau này ta cùng thế tử trở về kinh thành không phải nghe những lời dối trá."
"Không dám, không dám."
Sau khi tiễn nhũ mẫu, đích mẫu quay lại đánh ta mấy cái thật mạnh.
"Đồ vô dụng! Thân xác bị người ta chiếm đoạt, đến một danh phận cũng không giành được. Ngươi có ích gì chứ?"
Ta ôm lấy khuôn mặt đau rát, cố gắng giải thích rằng bản thân vẫn trong sạch, giữa ta và thế tử chưa từng có quan hệ da thịt.
Phụ thân bước đến, hỏi đích mẫu: Sao rồi?
"Còn sao nữa? Con gái tốt của ông đã để người ta đùa giỡn cả đêm, rồi bị trả lại. Bây giờ lại bắt ta phải tìm cho nó một mối hôn sự tử tế."
Ta cứ ngỡ phụ thân sẽ thương xót đôi chút, nhưng không ngờ ông tát ta một cái mạnh đến mức ta ngã xuống đất.
Chưa hả giận, ông còn đá ta liên tục, mỗi cú đá đều trúng chỗ hiểm, vừa đánh vừa chửi:
"Đồ đê tiện! Giống hệt mẫu thân ngươi, bẩn thỉu đến ghê tởm. Người đâu, lôi nó đi! Không có lệnh của ta, không được cho nó ăn uống."
Bị lôi xềnh xệch như một con ch. ó c.h.ế. t về phòng, ném mạnh xuống đất, ta còn bị hai bà lão lột sạch những gì trên người, ngay cả vòng vàng, vòng ngọc cũng không tha.
Cả người đau đớn, nội tạng như bị tổn thương nghiêm trọng. Trong cơn tuyệt vọng, ta ngước nhìn lên xà nhà.
Có lẽ… ta thực sự không thể sống tốt trên cõi đời này nữa.
Bề ngoài, họ hứa hẹn sẽ đối đãi tử tế, nhưng sau lưng lại đánh ta đến trọng thương.
Tất cả là lỗi của ta.
Là ta đã quá tin vào lòng người, quá xem thường sự tàn ác và lạnh lùng của họ.
Ta ngu ngốc, ngỡ rằng bản thân đã tìm được con đường sống.
Trong lòng đầy uất hận và không cam lòng, cuối cùng ta cũng hiểu vì sao mẫu thân đã dặn dò ta những lời ấy trước khi qua đời.
Hóa ra bà đã sớm nhìn thấu con người thật của phụ thân.
Ta tự thấy khâm phục mình, bởi trong khoảnh khắc này, ta vẫn không rơi một giọt nước mắt nào.
Sống chết, danh tiết, thanh danh – tất cả đã buông bỏ.
Nếu có cơ hội lật mình…
06
Cô vẫn ổn chứ?
Đối diện với giọng nói dịu dàng đầy quan tâm, ta nằm úp mặt trên đất, không nhúc nhích.
Tạ tiểu thư?
Hắn đến làm gì? Hắn vào đây bằng cách nào?
Đi qua cổng chính, hay trèo tường vào?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!