Chương 3: (Vô Đề)

Một giọng nói đầy khó chịu vang lên:  

"Công tử, loại người không biết điều như nàng, ngài quan tâm làm gì?"  

Ta vừa xấu hổ vừa áy náy.  

Chẳng còn cách nào khác, ta đành dừng lại, vịn vào thân cây để thở. Nhưng vừa chạm tay đã trượt, cả người ngã nhào xuống đất.  

Ôi trời.  

"Cô nương, cô không sao chứ?"  

Giọng nói quan tâm nhưng lại khô khốc, chẳng có chút tình cảm.  

Ta không biết hắn thực lòng giúp đỡ hay giả vờ, nhưng lúc này, ta chẳng có quyền chọn lựa.  

Chết thì không cam tâm, sống lại chẳng ra sao.  

Ta nằm trên đất bật khóc.  

"Cô nương, nếu thật sự không còn chỗ để đi, hay để tại hạ đưa cô về nhà?"  

"Nếu có thể về nhà, ta đã chẳng phải bỏ trốn."  

Không nơi nương tựa, không chốn an thân.  

Ta thậm chí chẳng biết thế giới ngoài kia ra sao.  

Mười mấy năm trời như ếch ngồi đáy giếng, vừa đáng thương vừa đáng cười.  

"Công tử, xin ngài hãy tránh xa ta ra, để mặc ta tự sinh tự diệt."  

Nói xong, lòng ta bỗng thấy trống rỗng.  

Nhưng để chết, ta lại chẳng cam lòng.  

Vậy là ta nằm bẹp xuống đất, nhắm mắt giả chết.  

...  

"Công tử, ngài xem nàng..."

"Lời hay khó cứu kẻ muốn chết. Đừng bận tâm, công tử, chúng ta đi thôi."  

Đi đi, đi nhanh đi.  

Hãy để ta tự sinh tự diệt, làm mồi cho thú hoang.  

Trong lúc tiếng bước chân xa dần, ta nghe thấy giọng nam tử kia:  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟

🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng còm review nhé ạ 🫶

🍊 Follow Fanpage FB Xoăn dịch truyện để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

"Cô nương, đắc tội rồi."  

Một tấm áo thơm nức mùi hương đắt tiền phủ lên người ta. Ta vừa định vùng dậy tránh đi thì bỗng cảm thấy cổ tê dại, toàn thân rã rời, không thốt nổi lời nào.  

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!