Chương 18: (Vô Đề)

Phán Nhi đỏ hoe mắt vì tức giận.  

Bà ta đoán chắc rằng ta không dám làm căng, chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng.  

Cánh tay nóng rát vì đau, ta không nhịn được mà tự hỏi: Thật sự gả vào gia đình quyền quý là điều tốt ư? Ta có phải chịu đựng mãi thế này không?

Nếu ta trở mặt, chuyện sẽ đi đến đâu?  

Nếu phải từ hôn, ta cũng chẳng sợ.  

Nghĩ đến đây, ta bỗng bật cười:  

"Phán Nhi, ra cổng gọi lớn lên. Nói rằng ta ngu muội không học được lễ nghi, bị ma ma phạt cũng đáng. Nhưng ma ma không muốn dạy ta nữa và định quay về cung. Ta sẽ cho người đánh chiêng gõ trống, tiễn bà ấy thật long trọng."  

Ma ma sững người.  

Phán Nhi đáp lời, quay người định bước ra ngoài.  

Đợi đã! Ma ma vội lên tiếng.  

Phán Nhi nhìn ta, còn ta thì quay sang ma ma, nói:  

"Ma ma, bà đến đây để dạy lễ nghi, không phải để sỉ nhục ta. Ta đã qua đủ ba thư sáu lễ, có phụ mẫu đồng ý, bà mối dẫn đường, và sẽ được thế tử đón về bằng kiệu tám người khiêng. Cả vùng Giang Nam đều biết ta sẽ trở thành thế tử phi của phủ Cung Vương."Ta không biết bà phụng lệnh ai, nhưng bà nên cân nhắc xem, bà sỉ nhục ta chính là sỉ nhục thế tử, và là cái tát vào mặt Hoàng hậu nương nương và Thái tử điện hạ.

"Sắc mặt ma ma tái nhợt, bà quỳ xuống và lí nhí nói:"Xin tiểu thư bỏ quá cho. Lão nô chỉ muốn dạy tiểu thư nhanh chóng để sớm quay về cung.Ma ma nói quá lời rồi. Lễ nghi của nhà quyền quý không thể học một sớm một chiều. Dù ta xuất thân thương hộ, nhưng không phải người dân quê mùa. Có thể Bắc Nam khác biệt, nhưng bà lại không kiên nhẫn chỉ dạy mà chỉ biết phạt ta.

Sau này khi vào cung, ta sẽ bẩm báo Hoàng hậu, hỏi xem có phải ai dạy lễ cũng thế này không?Lão nô đã sai rồi, mong tiểu thư rộng lòng tha thứ.

"Bà nhận lỗi nhanh đến mức khiến ta không còn cách nào tiếp tục làm căng."Phán Nhi, đỡ ma ma dậy đi.

"Phán Nhi làm theo, ta lại tiếp lời:"Chuyện hôm nay sẽ không truyền ra ngoài, đúng không?Dạ, tiểu thư, mọi thứ vẫn như chưa từng xảy ra. Chúng ta tiếp tục học thôi."  

Từ đó, bà ta thay đổi thái độ, trở nên kiên nhẫn hơn rất nhiều.  

Và ta cũng không phải kẻ ngu dốt, học rất nhanh. Bà ta còn không tiếc lời khen ta.  

Khi mọi chuyện diễn ra êm đẹp, ta đáp lại bằng cách đối đãi tử tế với bà ta, thưởng cho những món ăn ngon và trang sức quý giá.  

Nhưng vào tháng Chín, dù bề ngoài bình tĩnh, trong lòng ta dần dâng lên lo lắng: Nếu tất cả những gì chàng nói chỉ là dối trá, ta sẽ phải làm thế nào đây?  

Người bên cạnh ta, có ai thật lòng trung thành?

Liệu Phán Nhi và các hạ nhân khác có chống lại được những cám dỗ danh lợi?  

19

"Tiểu thư lại gặp ác mộng ư?"  

Ta khẽ đáp:

"Ngày mai đã là mùng năm rồi."  

"Tiểu thư yên tâm, mọi chuyện đã có Quận chúa đứng ra lo liệu, bà ma ma cũng đích thân giám sát, không thể xảy ra sai sót."  

Ta cố tự nhủ phải bình tâm, đừng lo nghĩ quá nhiều. Những thứ này, vốn dĩ không phải vì tình yêu mà trao cho ta.  

Nếu Kỷ Nhuận Từ toan tính, đó là số mệnh của ta, dẫu có tan xương nát thịt, ta cũng cam lòng. Nhưng nếu chàng có chút chân tình nào…  

"Tiểu thư, trời còn sớm, người ngủ thêm một chút đi."  

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!