Thoắt cái đã đến tháng Chạp.
Cửa hàng tạp hóa làm ăn phát đạt, mọi người bận rộn nhưng tràn đầy tinh thần phấn chấn.
Phán Nhi ngồi gõ bàn tính kêu lách cách, tính xem đến ngày hai mươi bảy, hai mươi tám có thể kiếm được bao nhiêu bạc.
"Tiểu thư, chúng ta có nên mở cửa đến ngày ba mươi không?"
Không chỉ Phán Nhi, những người khác trong phủ cũng nghĩ vậy.
"Bạc thì không bao giờ là đủ, nhưng chúng ta chỉ cần mở đến ngày hai mươi lăm là được. Sau đó nghỉ ngơi, đợi qua rằm tháng Giêng rồi mở lại. Vất vả mấy tháng qua, nên ngồi xuống tính toán kỹ xem chúng ta đã kiếm được bao nhiêu, mỗi người được chia bao nhiêu."Lấy được bạc rồi, ai muốn làm gì thì làm, cứ vui vẻ thoải mái là được."
13
Năm ta mười sáu bước sang mười bảy, chẳng ai mời ta về ăn Tết. Dường như mọi người đã ngầm mặc định rằng ta là người của Kỷ Nhuận Từ.
Hoặc nói thẳng ra, họ coi ta là ngoại thất của thế tử.
Những gì ta đang làm, chẳng khác gì giữ mình vì Kỷ Nhuận Từ.
Phụ thân ta lại càng khôi hài hơn khi sai người bảo ta mùng Hai về nhà.
Đó là ngày con gái xuất giá trở về thăm nhà mẹ đẻ. Ta quay về với danh nghĩa gì đây? Tự hạ nhục mình sao?
Ta không thèm đáp lại.
Chỉ cùng Phán Nhi và mọi người vui vẻ chia tiền, sau đó đi mua sắm đủ thứ.
Lần đầu tiên trong đời ta tiêu tiền phung phí, bất kể thứ đó có cần thiết hay không, cũng chẳng quan tâm giá cả.
Hễ thấy ưng mắt là ta mua.
Những gì ngày trước không thể có, giờ ta mua về chỉ để bù đắp cho tiếc nuối.
Ta từng nghĩ làm như thế sẽ chẳng vui gì.
Nhưng hóa ra không phải vậy.
Chúng ta cùng nhau gói bánh đủ loại nhân, ngắm đám tiểu đồng và hộ vệ giã bánh.
Khi bánh còn nóng, lăn qua lớp bột đậu tương rang xay nhuyễn, cắn một miếng là thơm ngọt lạ thường.
Chúng ta còn xiên quất thành chuỗi, bọc trong lớp đường ngọt, chua chua ngọt ngọt, chẳng khác gì ăn kẹo hồ lô.
Rồi ta nhận được thư từ kinh thành do Kỷ Nhuận Từ gửi đến.
Trong thư, hắn hỏi:
"Nếu có đủ tam thư lục lễ, nàng có bằng lòng làm thê tử của ta không?"
Ta cầm bức thư, sững sờ như kẻ mất hồn.
"Tiểu thư, tiểu thư, mau hồi âm đi!"
"Phải đó, tiểu thư, người mau viết thư lại cho thế tử đi. Nô tỳ sẽ mài mực ngay."
"Để nô tỳ trải giấy giúp tiểu thư!"
"Nếu tiểu thư tin tưởng, tiểu nhân xin đích thân phi ngựa ra kinh thành, giao thư tận tay thế tử."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!