Biểu cảm cười như không cười của Biệt Vũ, lời nói của nam tử, ánh mắt chế giễu, khinh thường của những người xung quanh, những áp lực vô hình này đè nặng lên Thiệu Tử Thạch, khiến hắn bức thiết muốn chứng minh bản thân.
Hắn gầm lên một tiếng, cảm thấy linh đài cuối cùng cũng có chút nới lỏng, linh lực lại được hắn ngưng tụ và triệu hồi.
Nhưng ngay giây tiếp theo, linh lực mà hắn phóng ra lại biến mất không còn một mảnh, không chỉ linh lực biến mất, mà ngay cả linh lực trong linh đài cũng biến mất không còn một mảnh.
Linh Kiếm rơi xuống đất.
Thiệu Tử Thạch nhận thấy ánh mắt những người xung quanh nhìn hắn trở nên kinh ngạc và thương hại.
Biệt Vũ hơi giật mình chớp mắt, nàng không thể cảm nhận được linh lực trên người Thiệu Tử Thạch nữa.
Tri thức thuộc về nguyên chủ cho nàng biết, linh đài của Thiệu Tử Thạch đã nổ tung, hắn không thể tu luyện được nữa.
Cái này, dễ vỡ vậy sao?
Thiệu Tử Thạch chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, hắn vô lực ngã xuống đất, não bộ không phản ứng kịp để xử lý chuyện này.
Rất nhanh sau đó, tiểu nhị của Hải Hiên Lâu đã kéo Thiệu Tử Thạch ra ngoài.
Hải Hiên Lâu lại trở nên náo nhiệt như thường, chỉ là không ai dám nói lớn tiếng nữa, ánh mắt bọn họ cẩn thận tránh xa Biệt Vũ.
Đùa gì vậy, nữ nhân tàn nhẫn này làm linh đài của người khác nổ tung dễ như trở bàn tay, ai lại muốn trở thành Thiệu Tử Thạch kế tiếp chứ.
"Biệt sư tỷ, không hổ là ngươi."
Tri Nhạc yên lặng tán dương.
Không đến hai canh giờ, Biệt Vũ đã thu thập xong hai tên u ác tính của Cảnh Tú Thái An.
Mỹ nam xem kịch vẫn đứng đó, hắn khép chiếc quạt xếp thanh hoa trong tay, ánh mắt hơi đổi, môi hơi nhếch lên, nhìn chăm chú vào mắt Biệt Vũ không rõ cảm xúc như nào.
"Vị đạo hữu này, có thể xin thỉnh giáo đôi điều không?" Nam tử hỏi.
Biệt Vũ khẽ nhấp một ngụm trà, nhẹ gật đầu ra vẻ, hoàn toàn không giống với vẻ chua ngoa mắng người vừa rồi.
Nam tử khựng lại, hiểu ý của Biệt Vũ là để hắn tiếp tục nói.
"Ta chỉ thấy Nhạc tu thông qua đàn tấu nhạc khúc khích lệ đồng đội, hoặc biến âm luật thành lưỡi dao, đạo hữu làm thế nào biến chữ thành thực thể và dùng nó để làm thủ đoạn tấn công vậy?"
"Đầu tiên, trong lời nói của ngươi phải có tính công kích." Biệt Vũ nói.
"Vậy làm thế nào để có thể có được tính công kích trong lời nói?" Mắt nam tử lấp lánh ánh sáng chăm ngoan học hỏi.
Biệt Vũ nhìn nam tử có chút khó hiểu, vừa nãy hắn công kích Thiệu Tử Thạch cũng có kém gì ai đâu?
Nhưng Biệt Vũ vẫn ra kiểu cao thâm khó lường mở mồm: Nhớ kỹ tám chữ.
"Không có tố chất, gặp mạnh tắc cường."
"Không có tố chất, gặp mạnh tắc cường sao. ta nhớ rồi." Nam tử lặp lại mấy từ này trong miệng.
Đây có lẽ là tâm pháp mà Biệt Vũ sử dụng, cần tự mình lý giải, tự mình lĩnh hội cuối cùng mới ngộ ra hàm nghĩa trong đó, chân chính nắm giữ tám chữ này.
Nam tử chắp tay thi lễ với Biệt Vũ.
"Đa tạ vị đạo hữu này, có duyên sẽ gặp lại."
Sau khi nam tử rời đi, Biệt Vũ các nàng ăn xong cũng trở về Thái An.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!