Chương 50: (Vô Đề)

"Chẳng lẽ là Biệt Cơ Nguyệt sợ hãi mà bỏ cuộc sao?" Trương Hành Việt phe phẩy chiếc quạt xếp, dáng vẻ phong lưu.

"Cũng không phải mất mặt gì, dù sao nàng cũng đối diện với Nhu Tâm sư muội của Thiên Kiến Phong chúng ta."

Lúc này, đệ tử Nhận Kiếm Phong nghe những lời nghi hoặc và phỏng đoán xung quanh về Biệt Vũ, không khỏi lo lắng.

Khi Thừa Lẫm Diêu cúi người chui vào khán đài, bọn họ liền vội vã hỏi:

"Nhị sư huynh, đại sư tỷ đâu rồi? Tiếng chuông sắp ngưng rồi, nếu nàng không đến trước khi tiếng chuông dừng, nàng sẽ bị phán bỏ cuộc."

Thừa Lẫm Diêu nghĩ đến điều gì đó, nói lắp bắp:

"... Tiểu sư muội... nàng sắp đến rồi, nàng chỉ đang... ừm... ngự kiếm? Hoặc có lẽ là ngự khí trên đường đến."

Đệ tử Nhận Kiếm Phong nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, cũng không suy nghĩ nhiều về việc tại sao Thừa Lẫm Diêu lại nói một cách ấp úng như vậy.

"Nhìn kìa, trên trời!"

Một đệ tử Nhận Kiếm Phong chỉ tay lên bầu trời hô lớn.

Không chỉ có đệ tử Nhận Kiếm Phong chú ý đến sự khác thường này, mà cả khán đài cũng đều nhìn thấy một chấm đen nhỏ đang dần tiến lại từ bầu trời. Tất cả ánh mắt đều dõi theo chấm đen đó, rõ ràng thứ này không giống với bất cứ thứ gì bọn họ từng biết.

Bọn họ bàn tán sôi nổi về vật thể kỳ lạ trên bầu trời, không nhịn được mà nghiêng người về phía trước để nhìn cho rõ hơn chấm đen đang ngày càng tiến gần.

Khi hình dáng của vật thể kia hiện rõ trong tầm mắt, đệ tử Nhận Kiếm Phong liền lập tức thu người lại, ánh mắt tránh né, gương mặt đầy ngượng ngùng và có chút bối rối, thậm chí một số đệ tử còn không chịu nổi mà phải che mặt.

Bọn họ gần như không dám thừa nhận người đang ngồi trên đó chính là đại sư tỷ của Nhận Kiếm Phong.

Thật không dám nhìn!

Chỉ thấy Biệt Vũ ngồi trên một chiếc ghế làm bằng hàn thiết, đôi chân nàng đặt trên thân kiếm dưới ngai, chính là thanh kiếm mà nàng đã đào được từ kiếm tẩm. Lưỡi kiếm đủ rộng để Biệt Vũ đặt vừa đôi chân.

Nàng cúi nhẹ đôi mày thanh tú, thần sắc thản nhiên pha chút lạnh lùng, đôi môi mỏng hơi mím lại, bộ y phục màu ngọc bích càng làm nàng thêm phần thanh thoát, như thể nàng đang lánh xa khỏi bụi trần, không có điều gì có thể lọt vào mắt nàng.

Chỉ cần nhìn thoáng qua là biết ngay Biệt Vũ chính là kiếm tu vô tình đạo, sự lãnh đạm của kiếm đạo vô tình trong nàng thật quá mạnh mẽ!

Thiết Nhu Tâm ngây người nhìn Biệt Vũ thực hiện một cú dừng xe đầy phong cách, rồi nhét chiếc ghế hàn thiết vào một góc võ đài.

Có chút soái.. Không đúng! Làm gì có kiếm tu nào lại ngồi ngự kiếm chứ??

Trên khán đài, từ việc bàn tán về chuyện

"Biệt Vũ có bỏ cuộc không" đã chuyển thành

"Biệt Vũ ngự thứ gì đến đây thế?"

Đệ tử Thiên Kiến Phong trước đó tranh cãi với đệ tử Nhận Kiếm Phong thu hồi ánh mắt kinh ngạc, hắn quay sang nhìn đệ tử Nhận Kiếm Phong cũng đang kinh ngạc không kém, rồi bật cười.

Đây là đại sư tỷkhiêm tốncủa các ngươi sao?

Đệ tử Nhận Kiếm Phong trả lời với vẻ mặt phức tạp.

... Là biểu tỷ.

Biểu tỷ?

"Đừng hỏi nữa, về mà hỏi người của các ngươi đi."

Biệt Vũ đứng dậy, bước những bước bình ổn tiến về phía trung tâm võ đài, nàng cầm theo cây kiếm, đầu cúi nhẹ, chỉ để lộ vầng trán cao và hàng mi dài rậm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!