Chương 5: (Vô Đề)

"Ta thà cùng Trần Phú đồng quy vô tận chứ không chịu bị làm nhục, vì vậy ta đã tấn công hắn một cách không hề nương tay."

Cái miệng nhỏ nhắn như thoa mật này tấn công tinh thần, còn đáng sợ hơn tẩu hỏa nhập ma.

Có thể thấy rằng Biệt Vũ đúng là thực sự không hề nương tay.

"Hắn nhanh chóng cầu xin ta tha thứ, nói rằng sẽ mỗi người đưa một nghìn linh thạch bồi thường cho ta, hy vọng ta có thể tha thứ cho bọn họ."

Những tên tiểu đệ đỡ Trần Phú đang im lặng không muốn bị Ti Luật Các chú ý, bỗng giật mình ngẩng đầu lên. Chuyện gì đang xảy ra vậy?

"Tất nhiên là ta không đồng ý, ta không phải loại người như vậy." Biệt Vũ làm ra vẻ bị sỉ nhục.

Các đệ tử thở phào nhẹ nhõm.

"Ít nhất cũng phải bằng con số này." Biệt Vũ giơ năm ngón tay ra.

Đệ tử: ?

Chuyện này nghe có vẻ hơi quá rồi đó.

Liễu Thiên Lôi nhìn về phía Giang Lan.

Giang Lan trầm mặc một lúc, sau đó nàng gian nan gật đầu, xem như đồng ý với lời nói của Biệt Vũ.

"Đúng... không sai, chính là như lời Biệt sư muội nói."

Những tên tiểu đệ trợn tròn mắt, sao lại có người có thể mặt không đỏ, tim không đập mà nói dối như vậy chứ?

Những lời nói của Biệt Vũ, trừ tên người ra, cũng ghép không nổi được mười chữ là thật.

Một tên tiểu đệ tức giận nói:

"Ngươi ngậm m.á. u phun người! Trần sư huynh căn bản không hề nói sẽ đưa linh thạch bồi thường cho ngươi."

Biệt Vũ cúi đầu, làm ra vẻ đáng thương.

"Ta biết tính ta trầm lặng, trông có vẻ dễ bắt nạt, nhưng dù sao ta cũng là nữ nhi Biệt Gia, nếu có chuyện gì bất trắc xảy ra, nhà ta chắc chắn sẽ không tha cho Trần Phú."

"Trần Phú có lẽ biết được điều này nên mới quyết định bồi thường cho ta."

Tính tình trầm lặng?

Tiểu đệ không tin nổi nhìn về phía Biệt Vũ, nàng ta có dám nhìn thẳng vào mắt bọn họ mà nói lại lần nữa không?

Nhưng Biệt Vũ không chỉ nhìn thẳng vào mắt tên tiểu đệ mà nói, nàng còn thêm mắm dặm muối để hợp lý hóa câu chuyện.

Ví dụ như Trần Phú đã sớm để mắt đến Biệt Vũ, chỉ là vì Biệt Vũ đến từ Biệt Gia nên vẫn chưa dám ra tay, gần nửa năm nay Biệt Vũ không liên lạc với gia tộc, Trần Phú lầm tưởng Biệt Vũ đã bị gia tộc từ bỏ, vì vậy mới nảy sinh ý đồ cầm thú.

Bỏ nhà ra đi á, bối cảnh trước đó là do nàng tung tin vịt mà thôi.

Giang Lan nghe mà ngây người, tựa như nàng cũng bị lời nói của Biệt Vũ hù dọa, đang cố gắng phân biệt lời nói của Biệt Vũ là thật hay giả.

Ngươi nói bậy!

Tiểu đệ đỏ mặtphản bác.

"Làm gì có mấy việc này chứ."

Hắn ăn nói không lưu loát như Biệt Vũ, trừ bỏ dùng lời lẽ ít ỏi để phản bác Biệt Vũ ra, thì căn bản không thể nói ra được câu gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!