Chương 42: (Vô Đề)

Hắn mặt không đổi sắc từ chối yêu cầu của Biệt Vũ, cũng không còn ý định giả vờ giữ mối quan hệ thầy trò thân thiết nữa.

Chấp Vân kéo Biệt Vũ đến rìa Vân Đài.

"Ngươi có đạp lên hay không? Không thì bản tọa sẽ ném ngươi xuống dưới."

Biệt Vũ tay chân lúng túng cố gắng leo lên người Chấp Vân, nhưng bị hắn dễ dàng chế ngự chỉ bằng một tay.

Nàng cứng đầu nói:

"Không, tuyệt đối không! Ngươi có thể đả bại thể xác của ta, nhưng tuyệt đối không thể khuất phục linh hồn ta!"

"Đệ tử của ngươi quả thật có vài phần giống ngươi thời trẻ." Từ phía xa, một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Phủ Bội từ trong sương mù xuất hiện, chậm rãi bước về phía hai người.

Trên người Phủ Bội tỏa ra một lớp ánh sáng nhạt, tựa như thần minh đầy uy nghi. Mái tóc bạc trắng rủ xuống bờ vai, đôi mày mắt hơi khép lại không biểu lộ cảm xúc, giống như một vị thần trên cao xa cách trần thế.

Dù lời nói có chút trêu chọc, nhưng biểu cảm của hắn vẫn không thay đổi.

Chấp Vân đột ngột cảm thấy bối rối khi bị trưởng bối bắt gặp lúc đang dạy dỗ đệ tử, liền thả Biệt Vũ xuống đất.

Khám Tinh Quân.

Phủ Bội nhìn Biệt Vũ:

"Nếu ngươi không ngại, có thể tạm thời dùng thanh kiếm này để luyện ngự kiếm phi hành."

Phủ Bội đưa tay triệu hồi Long Uyên kiếm, rồi trao cho Biệt Vũ.

"Khám Tinh Quân, không thể được." Chấp Vân nhíu mày.

Thanh Long Uyên kiếm danh tiếng lẫy lừng, được rèn từ thiên thạch vạn năm, hấp thu tinh hoa của muôn núi, bố trí trận pháp Bắc Đẩu Thất Tinh, là thần kiếm không dễ gì rèn thành.

Chấp Vân nói:

"Bản tọa đưa ngươi Sương Tầm kiếm, không thể vô lễ với Khám Tinh Quân."

Sương Tầm kiếm: Vậy là tình yêu có thể chuyển dời sao?

Có được Long Uyên kiếm, Biệt Vũ liệu còn để mắt đến Sương Tầm kiếm nữa chăng?

Chẳng phải nói quá, Bắc Đẩu Thất Tinh Long Uyên, ngay cả một kẻ mới nhập môn như nàng cũng từng nghe danh.

"Đa tạ Khám Tinh Quân."

Biệt Vũ cúi người cảm tạ.

Nàng nhanh chóng đón lấy Long Uyên kiếm, trên tay múa kiếm một cách thuần thục.

Không hổ danh là Bắc Đẩu Thất Tinh Long Uyên, chỉ cần cầm trong tay, Biệt Vũ đã cảm nhận được lực lượng tiềm tàng của nó. Nếu xuất kiếm, hẳn là ánh sáng rực rỡ lóa mắt.

Chấp Vân Kiếm Tiên thấy Biệt Vũ chẳng thèm để tâm, chỉ biết thở dài trong lòng.

"Long Uyên kiếm không phải là bản mệnh linh khí của ta." Cảm nhận được sự lo lắng của Chấp Vân, Phủ Bội nói:

"Kiếm chỉ là vật ngoài thân, mượn dùng một lúc thì có gì đáng ngại?"

Phủ Bội vốn không phải là kiếm tu, với tư cách là đệ tử cuối cùng của Đăng Tinh, bản mệnh linh khí của hắn là một chiếc linh đèn. Khi thiên đạo không còn đáp ứng lời kêu gọi từ nhân gian, Phủ Bội mới bắt đầu luyện kiếm, nhưng hắn lại có khả năng lĩnh ngộ kiếm thuật rất cao.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!