Bọn họ là những đệ tử từ nhỏ đã được Chấp Vân Kiếm Tiên đích thân dạy dỗ, một người là hoàng tử thuộc hoàng tộc, người kia là con cháu Biệt Gia ở Bắc Cảnh.
Biệt Vũ xuất thân từ Biệt Gia ở Bắc Cảnh, từ nhỏ đã chắc chắn được nhìn thấy vô số đỉnh cấp trân phẩm— ít nhất là bọn họ đã nghĩ vậy. Nhưng khi chứng kiến Biệt Vũ ngay cả xương cốt cũng không bỏ qua mà lấy đi, bọn họ không khỏi suy đoán rằng có lẽ trong gia tốc nàng không được sủng ái.
Ngay lúc Biệt Vũ đang bỏ đầy dược đan vào túi gấm, một bóng đen nhanh chóng lướt qua, chui vào tay áo nàng.
Một cơn lạnh lẽo từ cổ tay truyền đến, có thứ gì đó đang bò vào bên trong tay áo, cảm giác trơn trượt khiến nàng không khỏi nghĩ đến những loài động vật m.á. u lạnh.
Biệt Vũ giật mình, vô thức vung tay, nhưng thứ đó lại bám chặt vào cổ tay.
"Ta là hậu nhân của Cần Phong."
Nàng nghe thấy tiếng rít rít phát ra từ cổ tay, đó là ngôn ngữ của loài rắn.
Biệt Vũ dừng lại, nàng khẽ kéo tay áo lên, thấy một con tiểu hắc xà nhỏ bé đang quấn quanh cổ tay mình.
"Ta đã thu nhỏ lại để không lộ diện, ngươi có thể tiếp tục ẩn mình trong nhân gian mà không bị phát hiện." Tiểu hắc xà nói, đầu rắn dính vào ngón tay của Biệt Vũ.
Nàng khẽ nhướn mày, bất ngờ với sự tận tâm của nó.
"Tiểu sư muội, cẩn thận." Bạch Khải nhíu mày, tiến lại gần Biệt Vũ. Hắn loáng thoáng thấy bóng đen lướt qua và biến mất trong tay áo nàng.
Biệt Vũ đứng dậy, vuốt nhẹ tà áo, thuận tay để tay áo che kín cổ tay.
"Sư huynh? Có chuyện gì sao?" Nàng thản nhiên hỏi.
Không có gì. Bạch Khải ngẫm lại, có lẽ đó chỉ là ảo giác của hắn, không cần thiết phải gây thêm hoảng loạn.
Thừa Lẫm Diêu từ bỏ ý định giới thiệu pháp bảo cho Biệt Vũ.
Dù là pháp bảo hay rác rưởi, Biệt Vũ đều nhặt lấy, suốt dọc đường, nàng đã thu gom hết thảy mọi thứ.
Thừa Lẫm Diêu nhìn Biệt Vũ đang nhặt từng mảnh nhỏ, trong lòng dâng lên một cảm giác xót xa.
Trong hoàng tộc, những hoàng tử không được sủng ái phải sống trong cảnh ngặt nghèo. Nếu Thừa Lẫm Diêu không có tiên cốt, hắn cũng là một hoàng tử không được yêu quý, hoàn cảnh của hắn có lẽ cũng chẳng khác Biệt Vũ là mấy.
Dù không biết tình cảnh của Biệt Vũ ở gia tộc ra sao.
Nhưng điều đó không ngăn được Thừa Lẫm Diêu đưa ra một suy đoán hợp lý dựa trên việc nàng thu gom tất cả những gì nàng thấy.
Thừa Lẫm Diêu chỉ biết Biệt Vũ là tam tiểu thư của gia tộc, khác với hai huynh trưởng danh tiếng lẫy lừng, nàng hiếm khi rời khỏi Bắc Cảnh, cũng ít người nhắc đến.
Biệt Vũ có song linh căn hỏa lôi, thiên phú này trong các môn phái lớn đều được chọn làm đệ tử chân truyền.
Nhưng nàng lại mang họ Biệt, đó là một áp lực vô hình, mọi người đều sẽ đặt kỳ vọng lên đầu nàng.
Dù là Cảnh Tú Lăng Vân Tông cũng cố ý đặt thêm áp lực này lên nàng, nếu không phải nàng luyện thành bản mệnh linh khí, có lẽ giờ nàng vẫn còn là một đệ tử tầm thường không khác gì những kẻ làm tạp dịch ở Thái An Sơn.
Biệt Vũ rất kiên cường.
Dù là làm tạp dịch, nàng cũng không oán thán.
Ánh mắt Thừa Lẫm Diêu nhìn Biệt Vũ càng thêm phần thương xót, có chút giống như gà mẹ nhìn con nhỏ.
"Tiểu sư muội, nếu ngươi thích, lát nữa ta sẽ lấy hết trong túi gấm ra cho ngươi." Thừa Lẫm Diêu nói với giọng đầy thương yêu.
Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.
"Túi gấm này như là túi không đáy, có thể chứa tất cả mà không bao giờ đầy, thật là sướng." Biệt Vũ vừa thầm thì với hệ thống vừa nghe giọng nói dịu dàng quá mức của Thừa Lẫm Diêu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!